Bút Ký: Nghiệp Duyên 6
Một thời để nhớ
Tác Giả: Thanh Hiền- Dị Nhơn
Bell thành phố sương mù 2015
Một thời để nhớ
Giầy đinh khuya động con đường sõi đau
Đồng Xoài, sông Bé hư hao
Hoa dù tan tác xanh xao ngày về !
Lần cuối cùng tôi lìa quê hương với tấm thân bệnh hoạn, với nỗi buồn cô đơn sâu kín. Quê hương vẫn còn đó mà xem chừng xa lạ, nắng vẫn chói chang nhưng không làm ấm lòng người viễn phương, những gương mặt được dấu kín sau miếng mạng che, họ sợ nắng làm đen da, hay sợ người ta nhìn ra dung nhan tàn tạ? Với những quán cà phê mở nhạc hết ga, có những cô gái tân thời với bộ đầm ngắn thiếu vải. Những chiếc áo dài duyên dáng, những chiếc áo bà ba dần dần đi vào quên lãng.
Căn nhà ấu thơ đã không còn nữa, cánh đồng Mắt Mèo bị chia năm xẻ bảy, những ruộng lúa phì nhiêu giờ cũng cằn cỗi như con người. Ngọn núi Đất chỉ còn lại những đá, những cây xanh đều biến mất, cây thánh giá trên đỉnh núi đứng chơ vơ buồn, đau lòng nhìn con người đang tàn phá khung cảnh thiên nhiên của trời đất.
Kìa ngọn núi chỉ còn trơ những đá
Những khu rừng tàn phá đến hoang vu
Ta nhóm lửa cho đời thôi lạnh giá
Sợi khói buồn thương quá kiếp phù du !
Sông Dinh (Bà Rịa)
Con sông Dinh vẫn miệt mài trôi chảy, cảnh vật giờ thay đổi mà con người cũng đổi thay. Thời gian cứ trôi mà không bao giờ trở lại. Và tôi cũng không còn là người anh biết hôm qua, và anh cũng không là người tôi biết năm xưa. Còn chăng chỉ là trong ký ức những hình ảnh mờ nhạt những kỷ niệm tưởng đã quên.
Sau hơn 20 năm xa quê, ngày trở lại quá ngỡ ngàng, những con đường đã thay tên, mà người năm xưa chẳng bao giờ về thăm vườn cũ. Tôi vẫn nhớ đến anh người tình lỡ xứ Huế Đặng Văn Nhơn trong Quân Y của Tiểu Đoàn 3 Dù .
Và tôi luôn tự hỏi: "Anh có còn trên thế gian này hay đã nghìn thu vĩnh biệt?". Đứng giữa quê hương nhưng tôi lại bơ vơ, nắng vẫn chói chang, nhưng không sưởi ấm lòng người viễn xứ, tiếng chuông chùa Long Cốc vẫn thanh thót vang lên nhưng cái tĩnh lặng đã át đi bởi những cái quán mở nhạc thả ga. Muốn tìm lại những người năm xưa thì kẻ còn người mất.
Đâu người cũ đâu khung trời kỷ niệm
Đâu mái nhà của một thuở ấu thơ
Đâu giòng sông có liễu rũ ven bờ
Mà một sớm xoá mờ theo dĩ vãng
Đâu mái nhà của một thuở ấu thơ
Đâu giòng sông có liễu rũ ven bờ
Mà một sớm xoá mờ theo dĩ vãng
ngôi nhà xưa Long Hương- xóm Đồng (Bà Rịa)
Hai mươi năm sau, tôi trở về quê nhà lần thứ nhì vào năm 2000, tôi cất nhà bên xóm Đồng (Long Hương- Bà Rịa), mặt nhà hướng về phía Đông, sau lưng là ngọn núi Dinh, bên phải là nhà cũ, phía trước là ruộng của thiếm Tư Ngàn.
Nhà trệt, 3 phòng ngủ, 2 phòng tắm với mái ngói đỏ, bếp bên phải, có sân thượng, cửa lưới và máy lạnh, điện thì gắn biến điện nên xài 110. Tôi vẽ mẫu nhà, do Hiệp bạn của Ba Thời con của anh Tư Dận xây cất. Ba Thời phần thợ mộc, xây vào năm 2000.
Cho đến năm 2006, người bạn đời bệnh nặng , nên tôi đưa anh trở lại Mỹ và anh qua đời tại chùa Báo Ân vào tháng 3 âm lịch ngày 20 tháng 4 năm 2006. Khi cúng 100 ngày của người bạn đời xong, tôi trở lại Việt Nam. Căn nhà cũ đã không còn, miếng đất bị chia hai, căn nhà của tôi cũng bị xén mất cái nhà bếp, nó què quặt giống như tôi. Miếng đất phía trước cho thuê làm quán cà phê Biển Đá. Cái chòi lá của Sandy vẫn còn, nhưng cái ao con đã mất dấu, mà mấy đám ruộng của thiếm Tư Ngàn cũng biến mất, đổi lại là căn biệt thự sang trọng.
Tôi giờ một kiển, hai quê, chưa biết sẽ trụ nơi nào, tôi đang mong đợi một người, nhưng chờ đợi trong vô vọng, tôi đã từng ra Huế thăm quê anh, nhưng không biết anh nơi nao mà tìm. Tôi đứng bơ vơ, cố tìm anh trong đám người trai trên thuyền, nhưng người xưa đâu chẳng thấy.
Tôi giờ một kiển, hai quê, chưa biết sẽ trụ nơi nào, tôi đang mong đợi một người, nhưng chờ đợi trong vô vọng, tôi đã từng ra Huế thăm quê anh, nhưng không biết anh nơi nao mà tìm. Tôi đứng bơ vơ, cố tìm anh trong đám người trai trên thuyền, nhưng người xưa đâu chẳng thấy.
Anh ơi em đã về đây
Tìm anh trong đám người trai trên thuyền
Tại mình chẳng nợ chẳng duyên
Khiến xui gặp gỡ luỵ phiền em mang
Cố nhân ơi đã lỡ làng
Ngậm ngùi em viết mấy hàng tiếc thương !
Có duyên gặp lại Đỗ Đình Thiệu, là người Bắc 54, lập nghiệp tại xóm đạo Long Toàn, trên đường đi Long Điền. Thiệu giúp mở blog và dạy tôi cách xử dụng máy scan, và đưa bài vở vào trang blog . Tôi đưa vào thi tập Biển Nhớ, Biển Sầu, Biển Tình, Biển và tôi, viết lại bút ký Định Mệnh và bút ký Nghiệp Duyên.
Ngày thứ bảy 11 tháng 7 năm 2015. Tình cờ vào website của Lữ Đoàn Dù , thấy bài viết của Đại Uý Võ Trung Tín và Đại Uý Nguyễn Hữu Viên. Nơi cuối bài Đại Uý Nguyễn Hữu Viên thuộc về Tiểu Đoàn 3 Dù, thấy số điện thoại ở Ca Li, nên tôi làm liều gọi đại và ông đã tiếp chuyện. Tôi tóm tắt đôi điều về mình, và hỏi về anh Đặng Văn Nhơn , trong ban Quân Y của Tiểu Đoàn 3 Dù, và tôi nhắc trận chiến Bình Giả 1965.
Một điều không ngờ là ông nhớ ngay và biết rất nhiều về Đặng Văn Nhơn. Vừa nghe qua, lòng vui mừng xúc động tôi lặng người , hơn 50 mươi năm tôi đã tìm được tin tức của anh, và một cái tin mà tôi không mong đợi.
"50 năm mong đợi, 50 năm thương nhớ, 50 năm tìm kiếm. Anh không còn nữa, anh đã giã từ vũ khí, nằm lại trên chiến trường Tây Ninh vào đầu năm 1968, cùng với một y tá ".
Năm mươi năm thương nhớ
Năm mươi năm mong chờ
Tây Ninh máu nhuộm mầu cờ
Người thương giờ đã yên mồ từ lâu
Chiều đi lệ đọng Biển Sầu
Hoàng hôn thôi cũng nhuộm mầu tang thương
Chinh nhân nằm lại chiến trường
Với bao đồng đội thịt xương rã rời
Chinh nhân ơi... người yêu ơi
Từng đêm nước mắt cứ rơi vì chàng
Đại Uý Viên cho biết Nhơn chưa lập gia đình, và ông biết khá nhiều về Nhơn. Tôi đã nói chuyện với ông nhiều lần qua điện thoại, và ông kể cho tôi nghe rất nhiều...rất nhiều những gì về anh, một điều mà tôi biết rất mơ hồ. Ngày anh đi, anh để lại cho tôi một tấm ảnh của anh, và anh mang theo tấm ảnh của tôi. Tấm ảnh của anh đã bị người chồng hờ bắt tôi bỏ lại, như một lời gián tiếp "đoạn tình" nên tôi không có ảnh của anh. Nghe lời Đại Uý Viên kể mà bao kỷ niệm lùa về, trí tôi lại đi ngược về dĩ vãng ngày đầu tiên hạnh ngộ... và tôi xin trích một đoạn trong Bút Ký Định Mệnh viết cho cuộc tình của một thời chinh chiến.
Thật ra tôi chỉ gặp Nhơn đôi ngày khi Tiểu Đoàn 3 Dù giải vây Bình Giả năm 1965, và dừng quân tại xóm Đồng (Long Hương- Bà Rịa) , và một tuần chung sống với Nhơn ở nhà người bạn cùng đơn vị khu ngã tư Bảy Hiền. Tôi đã trao trọn cuộc đời tôi cho anh, trân trọng xem anh là người chồng lý tưởng hết dạ yêu thương và anh đã trân trọng xem tôi là vợ. 50 mươi năm dài trôi qua, cả gương mặt anh tôi cũng không còn nhớ rõ nét, chỉ nhớ là anh rất đẹp người bên ngoài cũng như bên trong, rất hoà nhã dịu dàng.
Tôi gặp anh người lính dù mũ đỏ
Chiều hành quân dừng bước ghé nhà tôi
Người lính trẻ áo bạc mầu sương gió
Tóc bồng bềnh áo trận đẳm mồ hôi
Hơn tuần qua đạn bom mờ Bình Giả
Ánh hoả châu soi sáng suốt đêm dài
Những chiến hữu anh hùng đang gục ngã
Cánh hoa dù bạt gió giữa trời mây
Vài vết máu đã khô trên áo lính
Hơn một tuần súng trận chẳng rời tay
Trộm nhìn anh lòng bỗng yêu thầm kín
Tình đơn sơ chan chứa bát cơm đầy !
Anh tìm hiểu về tôi qua lối xóm, biết được hoàn cảnh đáng thương của tôi, thời gian đó tôi bị người chồng hờ bỏ rơi, nên anh càng yêu tôi, nên muốn làm chiếc phao để kéo tôi lên. Chỉ quen nhau có mấy ngày, mà anh đã bị mũi tên của thần ái tình xuyên thủng tim. Anh hay quấn quít bên con gái tôi, và một điều ngạc nhiên hơn nữa là nó cũng quấn quít bên anh, một việc mà với người cha sanh của nó không bao giờ có. Có nó anh làm quen với tôi không khó, bế nó trên tay, anh nhìn tôi ngập ngừng:
-Tôi ni... anh hẹn em được răng?
Tôi lắc đầu từ chối, bỗng lời than thở của anh làm tôi mềm lòng:
-Mai anh đi rồi! Biết khi mô mình gặp nhau nữa!
Mai anh đi khi mô mình gặp lại
Chưa hẹn hò mà đã vội chia tay
Em có nghe ngoài kia sông núi gọi
Đời chinh nhân năm tháng vẫn miệt mài...
Chao ôi! Ánh mắt ấy như thỏi nam châm có sức thu hút kỳ diệu, như 2 vì sao chao đảo, đã khuấy đọng thế giới riêng tư của tôi. Chính 2 vì sao đó, đã đánh thức trái tim tôi bừng dậy trong giấc ngủ mùa Đông dài triền miên. Hình như ta đã gặp nhau từ tiền kiếp.
Ô hay Thu đã sang mùa
Hình như tiền kiếp người vừa gặp ta
Gặp nhau chỉ mấy bữa qua
Mà sao cứ ngỡ như là tiền duyên
Tôi nằm đếm thời gian phiền muộn trôi qua, mấy lần ngồi nhỏm dậy lại nằm xuống, biết anh đang nôn nao đợi mình ngoài chỗ hẹn, nhưng... chẳng hiểu sao tôi lại phân vân. Chợt nhớ đến ánh mắt trầm buồn với lời than thở đó, tôi bước xuống đi thật nhanh đến chỗ hẹn, sợ rằng mình sẽ đổi ý. Tôi điên vì Tình Yêu mất rồi.
Nằm nghe ong bướm bảo nhau
Kiếp này đừng hẹn kiếp sau làm gì
Bận lòng chi tiếng thị phi
Một lần lầm lỡ tình đi không về
Đêm đã quá khuya, từ vườn sau gió lùa vào thoang thoảng hương cau. Tim tôi đập liên hồi, nửa sợ má, nửa sợ chuyện phiêu lưu tình cảm. Anh kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh, anh bảo:
-Mình gặp nhau hôm ni như mối duyên kỳ ngộ! Như tên của hai đứa mình ghép lại "Dị Nhơn" nghe hay tuyệt. Anh hát bài hát ni tặng em! Lúc mô nghe bài hát ni! Em sẽ nhớ mãi kỷ niệm ngày chúng mình gặp gỡ!
Trở lại chuyện hai chúng mình.... Khi anh với em...
vừa biết đam mê... Tình yêu tràn trề...
Đường mòn đêm vắng bước chân em nhớ tên...
Giọng hát anh thật ấm hoà theo tiếng đàn trong bản nhạc của Trúc Phương, từng lời hát như con tim anh thay cho lời tỏ tình. Tôi bị lôi cuốn vào tiếng hát Liêu Trai của anh, bản nhạc như đưa tôi vào một thế giới khác, một thế giới Tình yêu với vũ khúc nghê thường. Tiếng hát mầu nhiệm, như những hạt mưa tình rơi xuống khu vườn hiu quạnh đã từ lâu khô héo. Âm vang bài hát sao chơi vơi... đầu óc tôi quay cuồng giữa sự liều lĩnh, từng nhịp tim rung động khác thường, bao nhiêu chống đỡ bỗng tiêu tan.
Mai này em nhé đừng quên
Con đường kỷ niệm mang tên em rồi
Mai này mỗi đứa một nơi
Anh đàn bài hát tặng người anh yêu!
Tiếng hát anh đã dứt từ lâu mà hồn tôi thì bay bổng nơi đâu, chợt giựt mình khi anh cầm lấy tay tôi chợt hỏi:
-Đời em buồn lắm phải không?
Tôi không trả lời anh mà hỏi ngược lại:
-Em chưa biết gì về anh! Mà anh cũng chưa biết gì về em! Mình mới quen nhau có mấy ngày! Sao anh biết là đời em buồn!
Anh nâng cầm tôi lên sẽ bảo:
-Chính đôi mắt ni đã nói lên điều đó ! Đã làm anh xao xuyến! Anh không cần biết em là ai! Chỉ biết em là đủ rồi!
Mắt em buồn quá chao ôi
Long lanh giọt lệ giam đời quạnh hiu
Em người con gái tôi yêu
Mong manh như hạt sương chiều ngoài nương
-Anh có biết cũng chẳng thay đổi được gì! Ngày mai anh đi rồi mang theo chuyện buồn để làm chi!
-Đời lính buồn nhiều rồi! Rứa có buồn thêm nữa cũng chẳng răng mô!
Đêm nay sương bỗng rơi nhiều
Xa xa tiếng súng buồn hiu đêm tàn
Chẳng mong tình chuyện đá vàng
Nhìn anh, em bảo:- Lỡ làng còn đâu!
Bàn tay anh đan chặt từng ngón tay tôi, một cảm xúc thật lạ, một nửa của tôi mà từ lâu tôi tìm kiếm, đang hiện hữu bên tôi, cả hai đều im lặng, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tay trong tay và tim trong tim. Ngước nhìn anh qua làn nước mắt, dưới trời đêm, 2 vì sao lạc chợt rơi vào mắt anh. Như có một sự thu hút kỳ diệu, làm tôi quên hết nghịch cảnh vây quanh.
Có hai vì sao lạc
Chợt rơi vào mắt anh
Một đời ta mất mát
Chút ân tình mong manh
Anh choàng qua vai tôi xiết nhẹ, như muốn chuyền cho tôi thêm nghị lực, vòng tay anh thật ấm làm tôi rạo rực, con tim tôi đã xé rào luân lý đi hoang, mà đêm tối như đồng loã cho hai đứa đến gần nhau hơn. Lần đầu tiên tôi thấy sự rung cảm chân thành, một Tình Yêu chính chắn thật sự, không bồng bột như thới tuổi trẻ, không có sự cưởng ép bắt buột. Anh không tham lam đòi hỏi, không lợi dụng phút yếu mềm để hôn tôi, chỉ nghe từng nhịp tim cùng tần số thay thế những câu nói tình tự nhất.
Anh người trai mới lớn
Tôi thiếu phụ hai mươi
Đời anh buồn chưa gợn
Đời tôi sầu tả tơi...
Tôi chợt hỏi:
-Anh đi hành quân nhiều nơi! trong thời buổi trai thiếu gái thừa này thiếu gì cô để anh chọn sao anh lại chọn em?
Anh nịnh đầm nhưng thật có duyên:
- Có lẽ thời ni đàn ông thích những thiếu phụ xinh đẹp hơn! Chính đôi mắt khoắc khoải sầu thăm thẳm sâu thẳm như ri mần răng anh đi cho đành! Anh đã chết đuối trong mắt em rồi!
-Nhưng... anh là trai mới lớn! Em đã là thiếu phụ! Anh không sợ người đời biếm nhẻ mỉa mai! Bạn bè đàm tiếu hay sao?
-Anh quan niệm Tình yêu cần hoà hợp! Anh sống cho anh chớ không sống cho dư luận.
Gặp nhau chiều binh lửa
Chiều hành quân qua đây
Mới gặp nhau mấy bữa
Mà tình đã trao tay !
Anh muốn đưa tôi tìm lại những mùa xuân mà tôi đánh mất. Tôi chợt thấy bóng hạnh phúc hiếm hoi đến thật gần, cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà bao năm tôi ước mong. Nhưng... biết tai ương có dừng lại, hay nó sẽ tàn phá như cơn bão oan khiên. Tôi biết mình mềm yếu, mà cuộc đời quá nhiều thử thách, con đường đến bờ hạnh phúc chỉ trong tằm tay với, không khéo sẽ tan như bóng mây, như ảo ảnh cuộc đời.
Tình cờ chiều ấy quen anh
Anh người lính trận áo xanh hoa dù
Đưa em vào giấc mộng du
Mộng chưa tròn mộng tàn thu... thu tàn...
Lòng anh nhân từ, độ lượng như lương tâm người lính QuânY, tình anh chân thành làm tôi cảm động. Anh đi băng bó vết thương cho người chiến binh chưa xong, nay lại muốn vá vết thương đời tôi.
Vết thương anh chữa cho người
Nhưng không chữa được cuộc đời đau thương
Anh đi vá lại quê hương
Nhưng không vá được chuyện buồn đời em
Tiếng tôi thật khẻ như lời than thở dấy sâu nỗi buồn vô tận:
-Anh đi vá vết thương cho người! Nhưng không chữa được vết thương của em đâu! Em chẳng còn gì để cho anh! Yêu em anh sẽ chịu thiệt thòi! Em tự nhận em không còn xứng đáng được anh yêu! Chẳng thà mình chia tay sớm còn hơn phải ân hận sau này!
Nhơn bướng bỉnh:
-Yêu em anh chấp nhận tất cả! Anh yêu cái tâm hồn cao đẹp của em! Với anh chuyện thể xác chỉ là vấn đề phụ thuộc ! Phần chính là anh chỉ cần em cho anh một Tình yêu chân thành! Tình yêu đâu cần mặc cả!
Tôi cười buồn:
-Mấy anh nhà binh gàn như cua! Em sợ sa ngã còn anh thì cứ lao đầu vào! Bộ anh hỗng sợ chết thiêu sao?
Tôi đã lỡ yêu rồi người lính trẻ
Lòng thương thương mầu áo cánh hoa dù
Nghe tiếng súng anh thở dài bảo khẻ:
-Quê hương mình tan tác tựa chiều thu!
Tựa vào vai anh, tôi lắng nghe tiếng súng xa xa lẫn tiếng đại bác ru đêm vọng về , anh khẻ thở dài sẽ bảo:
-Đời chinh nhân rày đây mai đó! Mai tê anh đi rồi em có buồn răng?
Cầm tay anh hỏi: -Em ơi!
Buồn chăng mai sáng anh rời nơi đây
Chúng mình còn mỗi đêm nay
Đời anh là lính tháng ngày lênh đênh...
Những chiếc ba lô nặng trĩu, những túi cứu cấp đầy vung, đoàn quân chuẩn bị lên đường. Riêng anh chiếc ba lô bỗng nặng hơn hôm trước vì chở tình tôi trong đó, má đứng đấy nên anh chỉ dám nhìn tôi với ánh mắt buồn bã như thầm nói câu giã biệt. Con gái tôi chạy tới ôm chân anh, anh bế nó lên, đặt lên má con một chiếc hôn nhẹ và nói như nhắn nhủ;
-Cậu đi rồi bé Loan ở nhà phải ngoan và nghe lời mẹ hỉ! Đừng làm mẹ buồn mẹ khóc, cậu chẳng có ở đây mà dỗ! Hãy bảo vệ mẹ đừng để ai ăn hiếp mẹ! Ngoan cậu thương lúc mô có phép cậu về thăm hỉ!
Con bé cứ bá cổ anh chẳng chịu buông mà đôi mắt đỏ hoe sắp khóc, anh trao nó lại cho tôi, lợi dụng phút giây ngắn ngủi ấy, anh nhét miếng giấy ghi địa chỉ vào tay tôi thì thầm:
-Anh yêu em với tất cả chân tình! Em suy nghĩ kỷ, nếu tìm anh thì đến địa chỉ này!
Người đi bỏ lại nơi này
Khung trời kỷ niệm đôi ngày quen nhau
Trên xe anh vẫy tay chào
Đoàn xe dần khuất nghẹn ngào tình xa...
Tôi bế con dỗ dành, nó úp mặt trên vai tôi thút thít, cảnh tiễn đưa như người vợ đưa chồng đi chinh chiến miền xa. Trên xe anh chồm ra đưa tay vẫy, tôi bế con buồn bã nhìn theo đoàn xe từ từ dần khuất, lòng lo âu cho cánh hoa dù tôi yêu đã chuyển hướng vút bay... hoa dù sẽ không đáp xuống nơi bình yên, mà sẽ đáp xuống những vùng binh lửa.
Một cánh dù chuyển hướng
Gió vun vút trong mây
Cánh chim hồn vay mượn
Hoa dù hoa dù bay...
Sau những đêm suy nghĩ, đã một lần mình bỏ mất cơ hội, mà cơ hội lần này mình không chụp bắt thì sẽ không còn cơ hội khác nữa. Tôi cần bờ vai anh để tựa, cần vòng tay anh chở che, con gái tôi cần tình thương yêu của một người cha, mà tôi tin tưởng anh sẽ cho nó những cái thiếu thốn đó. Trong một thời gian ngắn, anh đã chinh phục nó dễ dàng, tình cảm bắt đầu nẩy nở. Chính cái đau đớn của những trận đòn đã làm tôi "thức tỉnh", tôi bước lại gần anh hơn.
Trong phút giây tái ngộ, quá xúc cảm anh mở mắt thật to nhìn tôi, trong chiếc áo dài màu xanh lam ngọc, với chút trang điểm, tôi không còn vẽ âu sầu mà tươi đẹp của một thiếu phụ một con. Qua phút bàng hoàng, anh đỡ nhẹ hành lý cười hân hoan:
-Anh đang tỉnh hay mơ! Bữa nay trông em lạ hơn bữa nớ!
Anh âu yếm cầm tay tôi khẻ hỏi:
-Bây chừ em ở lại với anh đêm nay hỉ? Mai anh xin phép về lo chỗ ở cho em! Rứa em có bằng lòng răng?
-Em bất cần dư luận! Được anh yêu là một diễm phúc! Em chỉ sợ làm anh thất vọng!
-Em có nhiều mặc cảm rứa! Anh hiễu hoàn cảnh đáng thương của em! Đời em gian truân xứng đáng được đền bù! Đời anh lính nghèo như ri chẳng có gì cho em ngoài một Tình yêu chân thật!
Nằm chung nệm đất đêm nay
Uống chung bát nước mình say mộng lành
Cảm ơn xin cảm ơn anh
Một đêm hạnh phúc anh dành cho em
Tiểu đoàn trên đường hành quân, kỷ luật nghiêm khắc, thế mà người Quân Y trưởng đã cho tôi ở lại đêm đó. Chúng tôi yêu nhau, nên duyên gắn bó, chẳng có lễ hỏi, lễ cưới. Đêm động phòng trong căn nhà tranh ở Bà Quẹo, với cái mùng nhà binh, nệm bằng đất, gối là cánh tay anh, thân thể nóng bỏng của anh làm mền, tôi vùi vào ngực anh mà nghe đời hạnh phúc.
Với anh tình chấp nối
Nghe đời lên men cay
Cánh tay anh làm gối
Ôi thiên đường là đây !
Anh trân trọng bứng cụm hoa thôn dã đã tàn, đem về trồng một nới cao quý trong vườn tình ái. Anh không đem Tình Yêu lên bàn cân để tính toán đòi hỏi. Trên con đường tình, anh nhẹ nhàng dìu bước chân tôi, hai đứa song hành bước vào thiên đường hạnh phúc. Lắng nghe lời tình tự của sông, tiếng ngọt ngào của suối, và lời yêu thương mặn nồng của biển.
Đêm nay tái ngộ cùng chàng
Tay anh làm gối tóc đan tơ tình
Tình yêu mầu nhiệm hồi sinh
Đôi môi nồng ấm chúng mình tìm nhau
Đêm nay quên hết thương đau
Mừng đêm tái ngộ em trao cuộc đời
Ngoài kia mưa bão tan rồi
Có chàng bên cạnh ru lời ái ân !
Anh là dòng suối ngọt ngào đã rưới cho tôi những giọt nước hồi sinh, sau hơn 4 năm dài chết dở, bên anh tôi cảm thấy an toàn, mà tình yêu chân thật và sự chăm sóc mà tôi chẳng bao giờ có. Lời anh thầm thì bên tai:
-Cho anh yêu em đêm nay hỉ? Từ hôm ni em đã là vợ của anh!
Lời nói của anh làm tôi cảm động, không như người đàn ông đầu tiên, đã thô bạo cưởng hiếp, trái lại anh nhẹ nhàng trân trọng trong ân ái. Dù anh là kẻ đến sau, nhưng là người thứ nhất, tôi cho anh tất cả từ thân xác, con tim tan vỡ và cuộc đời còn lại , hai đứa trầm mình vào giòng sông Định Mệnh, tìm về cội nguồn hạnh phúc, với anh tôi không sợ chết đuối giữa dòng.
Tình em, em đã cho không
Chỉ mình anh nhé tiếng lòng ! Ôi yêu
Cuối đời còn được bao nhiêu
Nên không đòi hỏi chi nhiều thưa anh
Mong đêm đừng có qua nhanh
Để vòng tay ấm dỗ dành người thương
Đưa em lên đỉnh yêu đương
Em là hoàng hậu quân vương say tình
Anh là cơn mưa đã cho tôi nhựa sống, đã cho tôi nếm chất ngọt dịu của Tình Yêu, thế nào là Tình Yêu dâng hiến, đẹp hơn bài thơ tình ái, không giọt nước mắt tủi hờn. Anh trân trọng đở nâng đưa tôi vào cõi bình yên, cho tôi làm lại cuộc đời sau những thăng trầm dâu bể. Tiếng anh âu yếm như rót mật vào tim:
-Giông bão đã qua! Chặng đường lầm than cũng đã qua! Em hãy xem như một cơn ác mộng! Em yêu hãy ngủ! Anh ru em vào giấc ngủ bình yên! Đêm ni mình đã có nhau!
Ru em tiếng hát chơi vơi
Khổ đau đã hết vì đời có anh
Ru em nước mắt long lanh
Anh lau dòng lệ chảy quanh má đào
Ru em tiếng hát ngọt ngào
Bích câu vường mộng lối vào Thiên Thai
Em ơi chớ sợ đêm dài
Gạt sầu em nhé hãy say giấc nồng !
Với tiếng ru nồng ấm bên tai, tôi chìm theo giấc ngủ đẹp tuyệt vời trong vòng tay người tình mà lòng tôi mơ ước. Một đêm với hạnh phúc bất ngờ, những lời chúng tôi gửi cho nhau đêm ấy, như đã xa xôi từ kiếp nào vừa gặp lại.Tôi vừa tìm được một nửa của tôi, 2 tâm hồn nhập chung 1 thể xác, tất cả đau buồn tôi đều rũ hết. Anh hôn trên đôi mắt đẳm lệ của tôi âu yếm:
-Kể từ hôm ni đôi mắt sầu muộn này những hạt lệ tủi hờn xin đừng rơi nữa! Chặng đường tương lai đã có anh! Kể từ hôm ni anh sẽ bảo vệ cho em! Không ai có thể làm tổn thương em nữa! Đau thương xin hãy cho vào quá khứ!
Cảm ơn xin cảm ơn người
Cho môi em ngọt cho đời em tươi
Cho em nở một nụ cười
Cho tim hết lạnh hát lời ái ân
Cảm ơn tình ấy ân cần
E,xin nhớ mãi một lần cùng ai !
Anh xiết nhẹ tôi trong vòng tay yêu thương thì thầm:
-Anh xin cảm ơn em những giây phút tuyệt vời! Cảm ơn em một đêm mặn nồng tình chăn gối! Lúc mô, khi mô anh mãi mãi yêu em!
Tôi quên hết nghịch cảnh, quên hết thời gian, vứt đi niềm đau thương hận tủi, vứt hết bao vất vã long đong. Chính sự mầu nhiệm của Tình Yêu đã biến tôi thành con người khác, tôi không còn là gỗ đá! Anh không chiếm đoạt mà chính tôi tìm đến anh.
Chiều buồn mưa bỗng rơi mau
Khói sương bãng lãng tình trao ân cần
Vì chàng ta dám liều thân
Vì tình ta dám trầm luân vì tình
Trên con đường đất quê hương, bên anh tôi bước lên chặng đường hạnh phúc đầu tiên , hai tà áo dài lam ngọc lã lướt quyện lấy chân người lính Quân Y như muốn cột chân người lãng tử, lòng hãnh diện chung bước bên người lính Dù hiên ngang. tay anh choàng qua lưng tôi âu yếm chở che, trong ánh mắt yêu thương ấy chỉ mình tôi đang ngự trị. Con đường đất hôm qua quá dài, đi bên anh tôi lại cảm thấy quá ngắn. Từng bước xa dần nơi tái ngộ, mà dấu vết tình yêu đã hâm nóng lại dòng máu lạnh trong tôi từ lâu lắm.
Cám ơn đời đã có anh
Nhìn quanh em thấy mầu xanh yêu đời
Sáng ngay nghe rộn ràng vui
Nghe chim ríu rít những lời yêu thương
Con đường đất nhỏ quê hương
Bên anh tôi bước nghe thương vô bờ
Tưởng chừng như một giấc mơ
Kìa khung trời mới đang chờ hai ta
Nhìn anh mà lòng tràn trề hạnh phúc, với anh Tình yêu không khởi xướng bằng chuyện gối chăn xác thịt, mà nó bao gồm lòng thương yêu của người chồng với sự săn sóc quan tâm người vợ, Tánh tình anh hoà nhã dịu dàng, lời nói thể hiện lòng từ tâm, độ lượng, tôi đã chọn đúng một người chồng lý tưởng. Hai đứa tâm đầu ý hợp, anh thích nét đẹp trong tâm hồn, nét đẹp tự nhiên, nếu có trang điểm thì thật nhẹ. Anh thích chiếc áo dài thuần tuý duyên dáng.
Rừng thương em ngủ với mình
Ước thề vàng đá chén quỳnh tương say
Hương tình chếch choáng men cay
Cuộc vui tương ngộ vòng tay mê cuồng
Có anh đêm chẳng còn buồn
Gối chăn hết lạnh bão cuồng chợt tan
Rừng mơ kết chuyện đá vàng
Nghe mùa xuân tới rộn ràng nắng mai
Anh lúc nào cũng muốn tôi nhìn về tương lai, và tôi sẽ cho anh những đứa con kháu khỉnh, anh hứa sẽ đưa tôi về Huế, có dòng Hương Giang dịu hiền , có Núi Ngự thắm tình, anh sẽ đưa tôi qua cầu Tràng Tiền thân yêu và hai đứa bên nhau suốt cả cuộc đời. Mắt anh sáng ngời dệt mộng, say mê tính chuyện tương lai, vẽ vời nét đẹp của miền cố đô vương giả, có hoàng thành cổ kính, có câu hò Vân Lâu tình tứ, có gió cuộn Đèo Mây, có trăng Vỹ Dạ hẹn thề, có biển Tiên Sa hò hẹn.
Anh viết tặng em bài thơ nón lá
Anh người trai Huế bước vào mơ
Em gái miền Nam thơm nắng hạ
Gặp giữa chiều nao rất tình cờ!
Anh sẽ đưa em về thăm Huế
Có giòng sông nắng đục mưa trong
Chiều qua Thượng Tứ nghe anh kể
Thương nước Hương Giang vẫn xuôi dòng !
Quê hương anh cày lên sõi đá
Bão tố triền miên trắng kiếp người
Cơm rau, muối mặn manh áo vá
Quê hương anh nghèo lắm em ơi !
Em nhé mình về chung lối mộng
Thư viết nghìn trang chuyện vợ chồng
Đường đời hai đứa mình chung bóng
Đến suốt đời sau vẫn mặn nồng !
Bảy ngày phép đã hết, 7 ngày trăng mật anh cung phụng tôi như một nữ hoàng, những mâm cơm tự tay anh nấu, những khoé mắt nụ cười ru tôi trong bể ái ân. Tình yêu nồng nàn như sợi nắng quấn quít hai đứa không rời. Trang hạnh phúc vừa mở, đánh dấu một chuyện tình thời chinh chiến, đánh dấu ngày tôi dám sống cho mình, dám bước lên dư luận mà đi.
Đêm nay là đêm cuối cùng! Ngày mai anh sẽ trở về đơn vị, quân trang của anh tôi đã xếp vào ba lô, nhìn đôi giầy saul gót đã mòn mà mầu đất đỏ vẫn còn bám. Từ chiếc máy thu thanh trong chương trình Dạ Lan của đài tiếng nói Quân Đội, tiếng hát Chế linh buồn não nuột trong bản nhạc của Trúc Phương.
Đời anh đã bao phen gió sương, gót chân in chiến trường...
Làm quen với đêm canh, gió lạnh với đêm khuya núi rừng...
Khuya nay anh đi rồi... làm sao em ngăn được...
Thà vui đi cho hết đêm nay...
Trong lòng tôi lo âu với nỗi buồn sâu kín. Tôi nằm nghiêng âu yếm nhìn anh, qua ánh đèn mờ mờ, mắt anh khép kín nửa vời, đôi mắt trủng sâu huyền hoặc , với sóng mũi thẳng. Tôi cố thu hết cái hình ảnh yêu dấu đó, còn một phút bên anh, tôi trân quý hưởng cái hạnh phúc đó mà tôi cảm thấy quá mong manh.
Trăng khuya thương dáng em gầy
Anh về đơn vị nghe đầy nhớ nhung
Còn đêm nay nữa cuối cùng
Gió gào trên vách trăng rưng rưng buồn !
Tôi linh cảm đêm nay là đêm cuối cùng, mơ hồ ngày trở lại anh sẽ mất tôi, nhưng chưa biết nguyên nhân do đâu?Sợ anh lo âu nên tôi không dám nói ra. Anh thì thầm bên tai tôi:
-Em yêu! Đời lính ngày về không dám hẹn! Còn được bên nhau phút mô thì mình vui phút ấy! Hãy nằm yên trên cánh tay anh mà ngủ! Anh không mốn rời xa em dù chỉ là gang tất!
Anh cúi xuống hôn lên má , lên môi , tôi nhắm nghiền mắt mà tận hưởng những cái hôn nóng bỏng, hơi thở ấm áp của anh, sóng tình cuộn hai đứa vào nhau . Trong đêm tối những nụ hôn mê đắm kéo dài, tôi rúc vào ngực anh thiếp đi trong giấc ngủ rã rời. Mơ màng giữa đêm khuya có 2 vì sao lạc rụng thầm lặng rồi mất hút trong không gian vô tận.
Quay đi 7 ngày phép bay vèo, mà đêm cuối cùng như thoáng mây bay, tôi muốn kéo thời gian trở lại, lòng ích kỷ không muốn anh đi, nhưng trời chẳng chìu lòng. Nắng bình minh le lói bên khung cửa, nắng trãi mình trên những mái tôn san sác, nắng vương buồn qua khu phố Bảy Hiền.
Mai này em tiễn anh đi
Vào nơi gió cát biệt ly não lòng
Bình minh le lói bên song
Nắng vương qua phố mênh mông nỗi buồn
Tiễn anh về với chiến trường
Giầy đinh khua động trên đường sõi đau
Đồng Xoài, Sông Bé hư hao
Hoa dù tan tác xanh xao ngày về !
Giờ chia tay đã đến, anh xiết chặt tôi trong vòng tay thật lâu như chẳng muốn rời, chiếc hôn giã biệt kéo dài không muốn dứt. Tôi nhìn anh buồn hiu hắt, anh vuốt tóc tôi dỗ dành:
-Em hãy giữ gìn sức khoẻ chờ anh kỳ phép tới! Khi mô nhớ anh thì trông ảnh cho đỡ nhớ! Rứa đừng khóc vợ yêu của anh can đảm lắm tề ! Dù sống hay chết anh lúc nào cũng bên em để bảo vệ cho em!
Anh quay lại vẫy tay với nụ cười trìu mến hiền hoà, trên lưng chiếc ba lô nặng trĩu, từng tiếng giầy đinh nện trên con đường sõi như còn vang theo nhịp tim tôi bồi hồi xa vắng, đứng trông theo bóng anh khuất dần ngoài đầu hẻm , nửa hồn tôi đã bước theo anh. Đó là lần cuối cùng tôi trông thấy anh.
Khói bom che lấp người thương
Che phương trời cũ nẻo đường chiến chinh
Em về qua lối sông Dinh
Khói mù che lấp bóng hình người xưa !
Từ đó trong ngã rẽ cuộc đời, tôi với anh lạc mất nhau vĩnh viễn, trên con đường tình chuyến xe hạnh phúc vừa lướt qua mất hút, và mãi mãi không bao giờ trở lại. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi bị 'Biển mặc cảm" ngăn đường, với "rừng lương tâm" ngăn lối .Trong tôi nặng trĩu đau thương và hối hận dày vò, vì đã đem giông bão làm liên luỵ đến anh. Quá tủi hổ nên chưa lần dám đi tìm anh để xin một lời tha thứ.
Từ đó anh chẳng bao giờ tìm tôi, từ đó cuộc đời tôi đã chết theo mối tình ngắn ngủi ấy. Trái đất tròn nhưng tôi với anh như 2 vì sao lạc giữa không gian vô tận , như sao hôm, sao mai chẳng bao giờ gặp nhau. Tôi dõi mắt tìm, nhưng vì sao đã mất hút giữa bầu trời rộng, chìm khuất sau dãy Ngân Hà giữa đêm nguyệt tận.
Có hai vì sao lạc
Rụng tím bờ nhân gian
Những mảnh tình tan nát
Bởi lỡ chuyện đá vàng!
Sau hơn 50 năm, mới tìm đươc tin tức của anh qua Đại Uý Nguyễn Hữu Viên. Ông hứa sẽ liên lạc với quân y trưởng và sẽ cho tôi biết rõ hơn. Và ông Quân Y Trưởng đó sẽ nhớ tôi, bởi ông cho tôi ở lại, lúc đoàn quân Tiểu Đoàn 3 dừng quân trên Bà Quẹo.Và ông đã cho Nhơn một tuần phép về lo chỗ ở cho tôi.
Thanh Hiền xin mượn đôi dòng này chân thành cám ơn Đại Uý Nguyễn Hữu Viên, nếu như không liên lạc được với ông, thì cả một đời này Thanh Hiền sẽ mãi mãi đợi chờ trong vô vọng và cho đến phút cuối cùng cũng sẽ phải mang theo xuống mộ.
Nhơn yêu dấu! Cuộc tình của chúng mình đã để lại trong em nỗi đau với cả đời tiếc nhớ, nhưng là một kỷ niệm đẹp tuyệt vời khó phai. Anh yêu dấu! Thi tập Biển Nhớ, bút ký Định Mệnh , Một Thời Để Nhớ, những trang này em trân trọng viết cho anh,cho ngày xưa yêu dấu, của Một Thời Để Yêu và Một Thời Để Nhớ . Dù có nói cả vạn... vạn lần cũng không là lời nói cuối cùng. Em đã sống hết mình vì Tình Yêu, và không bao giờ hối hận đã theo anh. Nếu như cho bắt đầu lại, em sẽ không ngần ngại chọn anh. Nếu như định nghĩa Tình Yêu là cứu cánh, cho nên dù là thú đau thương, dù dập vùi cay đắng, em lãnh chịu tất cả và em đã can đảm dấn thân, dám " chết một lần" để "sống thật" một lần với Tình Yêu. Chỉ thế thôi cũng đủ một kiếp này! Không ai có thể tắm hai lần trong cùng một giòng sông. Nếu như ngày ấy em không đi tìm anh, thì bây giờ em sẽ hối hận vô cùng!
Tình này dành chỉ riêng anh
Có duyên không nợ chẳng thành lứa đôi
Bảy ngày tình bỗng xa xôi
Bảy ngày hạnh phúc ngậm ngùi vút bay...
Anh chỉ là sân ga nhỏ quạnh hiu dọc đường cho con tầu đi qua, mà em như con tầu kia mang gánh nặng của người đời vô tình vứt bỏ lại, mà con đường sắt ấy dù song song, chỉ có chia tay mà không có ngày gặp gỡ. Con tầu đã đi xa rồi... tiếng còi tầu kéo dài lạnh lùng thê thiết.
Anh chỉ là một sân ga
Để tầu ghé lại rồi qua vội vàng
Tình yêu đến quá muộn màng
Mang bao sóng gió phủ phàng đời anh
Cơn lốc Tình Yêu đã cuốn em khỏi vòng tay anh mịt mù xa lắc, em rất muốn... rất muốn quay về nhưng không nhớ lối, không còn chỗ để quay về, vì Nhơn của em đã không còn nữa. Cánh dù năm ấy đã nằm lại chiến trường. Tây Ninh đã nhuộm máu của người trai Huế em yêu, người y sĩ của Tiểu Đoàn 3 Dù.
Một cánh dù chuyển hướng
Gió vun vút trong mây
Cánh chim hồn vay mượn
Hoa dù... hoa dù bay...
Anh yêu! Dù rằng chỉ là giọt lệ buồn hay vui, dù chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, nhưng Tình Yêu anh dành cho em nó khắc sâu vào tâm hồn thật sâu sắc, mà kỷ niệm nó đã cho em một khung trời hạnh phúc khi nhớ về anh. Em cảm nhận được em đã từng có một thời hạnh phúc, nhưng em đã làm vuột khỏi tầm tay, thứ mất không thể tìm lại được " đó là Tình Yêu và danh dự" .
Còn gì không trên vĩa hè ký ức
Nhặt nỗi buồn nghe đau buốt con tim
Kỷ niệm xưa lùa về như thác lũ
Anh mất rồi còn lại chỉ mình em!
Ngày tiễn anh về với chiến trường, cũng chính là ngày em tiễn tình ta về với dĩ vãng. Con đường còn lại chẳng có anh, thì mùa Xuân hay Thu nó cũng tiêu điều quạnh hiu xa vắng. Con đường xưa giờ trống vắng, chỉ một mình em đi qua, em cô đơn bước lên chông gai, sõi đá, trong hận tủi ngút ngàn với ưu tư phiền muộn. Nhìn hoa phai mầu nắng mà lòng buồn nhớ xa xôi!
Con đường nay chẳng còn anh
Em như lạc lối quẩn quanh tìm đường
Tìm đâu lại bóng người thương
Đã tan rồi giấc mộng thường đêm qua
Con đường xưa giờ đã thay tên, lá vẫn bay, mưa vẫn rơi kéo theo cái buốt giá từ góc đời hiu quạnh, mà trong em những giọt mưa chừng đã nhạt nhoà. Trong tận cùng nỗi nhớ, em cố hình dung lại anh nhưng chỉ là những hình ảnh vỡ nát không rõ nét.
Anh yêu dấu! Mỗi lần nghe bản nhạc "Con đường mang tên em" mà anh hát tặng em ngày đầu tiên mình gặp gỡ. Tim em buốt đau se thắt, từng lời như nhắc nhở, kỷ niệm như thác lũ trào dâng.
Chỗ trú bình an anh dành cho em, em đã tàn nhẫn chối bỏ, mà vòng tay ấm áp của anh, em cũng phũ phàng chối từ. Em chối bỏ Tình Yêu chân thật cao thượng của anh, để nhận lại cái Tình Yêu giả dối tạm bợ của người chồng hờ vô lương tâm kia, bị đối xử tàn tệ, trở về cái bến đục dung chứa tất cả xấu xa tồi tệ nhất trên cõi đời này. Đó là địa ngục mà em phải nhận những cực hình đau buốt thịt da!
Với anh em vẫn mong chờ
Bàn tay ấu yếm giấc mơ êm đềm
Tình yêu anh đã cho em
Bờ vai nương tựa môi mềm đam mê !
Thời gian đó là trận chiến lên cao độ vào năm 1968, thì anh đã nằm lại trên chiến trường. Lúc đó vì thương nhớ anh nên em học đàn, và em đã viết trong bút ký Định Mệnh như sau:
So giây lần cuối nghẹn ngào
Cung thương bỗng đứt tình chào ta đi
Hoà theo cung điệu bỗng trầm, tôi mượn cung đàn mà thở than cho thân phận bọt bèo, cho thân chim lồng cá chậu, tiếc nuối một cuộc tình đã vỗ cánh bay xa. Như có một sự huyền diệu nào đó , tiếng tơ đưa tôi về khung trời hạnh phúc xưa.
Trở lại chuyện hai chúng mình, khi em với anh vừa biết
đam mê.... Tình yêu tràn trề.... Đường mòn đêm vắng...
bước chân em nhớ tên ...
Rồi thời gian qua lối này.... khi tay trắng tay buồn vác lên
vai hành trang đường dài...
Mỗi khi đàn lại bài hát kỷ niệm, tôi cảm thấy anh đang quấn quít một bên, âm vang lời tạ từ còn đâu đây, mà dư hương đêm chăn gối mặn nồng còn in trên ngấn lệ."
Tôi có cảm giác thật bình an, thì ra anh vẫn ở bên tôi, và anh đã bảo vệ và chỉ điểm để tôi tìm ra tờ hôn thú của hắn với vợ lớn, và má tôi tự nhiên đổi tánh cho phép tôi tự định đoạt cuộc đời mình, bà không còn nghe lời hắn nữa, mà cho tôi tiền và giúp tôi trốn đi. Có phải anh đã phù hộ, biết mình không thể bảo vệ và cứu tôi ra khỏi cái địa ngục đó, nên đã đưa Sandy đến, và hắn đã tự xưng là "anh ruột", còn thêu dệt tôi là "goá phụ chồng là lính Dù đã tử trận".
Khi Sandy ngõ lời chia buồn, khi đó tôi đã không phủ nhận, mà lại công nhận " Đúng rồi! Chồng tôi là lính dù tử trận! " Em cũng không hiễu tại sao mình lại nói câu nói đó. Thì ra anh đã mất. Anh đã xui khiến cho Sandy đến cứu em ra đem em đi xa. Đêm đầu tiên với Sandy em đã viết trong Định Mệnh (trang 211)
Mơ hồ cứ nghĩ là anh
Đêm nay hội ngộ duyên lành trúc mai
Nào ngờ giọt lệ đắng cay
Đã rơi theo dấu gót giầy viễn chinh
Sandy không có cử chỉ thô bạo như hắn, một cảm giác mơ hồ như mình đang nằm trong vòng tay của Nhơn, người đàn ông thứ nhì trong đời mà tôi yêu say đắm".
Bây giờ nghĩ lại cử chỉ của Sandy lúc đó giống hệt Nhơn, thì ra Sandy với Nhơn là một. Cả hai người đàn ông ấy tánh tình lại có điều giống nhau, lần đầu đã xem tôi như là vợ chứ không là tình nhân, luôn tôn trọng tôi, cả đến vấn đề chăn gối, luôn hỏi trước chứ không ép buộc. Lời nói luôn hoà nhã dịu dàng, không nói lời thô tục. Sau gần 40 năm, Sandy vẫn thế, tình vẫn nồng thắm như xưa, không thay lòng đổi dạ, mãi thuỷ chung cho đến cuối đời.Cả hai đều yêu chiếc áo dài, ca tụng vẽ thướt tha khêu gợi của nó. Mỗi lần tôi khoác lên người chiếc áo dài, tôi lại nhớ đến hai người đàn ông ấy, và kỷ niệm lại lùa về Một Thời Để Nhớ.
Với người tình lỡ Quân Y, tôi có 7 ngày hạnh phúc, Một Thời Để Yêu và Một Thời Để Nhớ. Có một cái gì đó cản ngăn em đi tìm anh. Có lẽ số phận em không là goá phụ trẻ? Bao nhiêu lần em bị nguy hiễm đều có một bàn tay vô hình cứu giúp, em cứ nghĩ là người anh ruột, chứ không nghĩ là anh theo bảo vệ cho em. Hắn lại muốn giết em, nhưng lại giết lầm con.
Em đã tìm hạnh phúc bên Sandy, vì em được Sandy trân trọng thương yêu, cái hạnh phúc mà em tìm là tự do và em đã toại nguyện. Em nguyện đền đáp cái ân của Sandy và em đã thực hiện được. 37 năm em sống bên Sandy, chưa một ngày em quên anh, con cứ trách anh là anh đã quên lời hứa, chứ nào ngờ rằng anh đã không còn nữa. Nhơn của em đã không thất hứa.
Chị Hoàng Hương Trang mỗi năm về Huế chị bảo:
" Chị đi tìm Nhơn cho em"
Có người thắc mắc, có người theo đuổi, tại sao em không bước đi bước nữa. Em trả lời rằng nếu em có bước thêm bước nữa, thì cái người ấy" phải là anh Nhơn" .
Em ghé qua đời anh và mãi mãi
Em không về bỏ lại một giòng sông
Còn lại đây một trái tim khờ dại
Trăm năm buồn còn lại chỉ mùa Đông !
Biển Sầu đã qua, để lại những vết thương đau sầu lắng, mà bảy ngày hạnh phúc đã để lại trong em một Biển Nhớ mênh mông mà dòng thơ chảy hoài bất tận. Dù chỉ là những giọt lệ buồn, nhưng là dấu ấn một thời ta có nhau thật sâu sắc khó phai, như tấm chân tình vĩnh cữu em dành cho anh, với tất cả và tất cả lòng trân trọng dù ngắn ngủi nhưng đầy thôi vị hạnh phúc.
Nha Trang 1970
Dù vật đổi sao dời
Biển Sầu... sầu chưa vơi
Còn em và Biển Nhớ
Vì đâu mãi ngậm ngùi...
Thời gian có làm tan lạc nhiều thứ, nhưng có một giọt đắng kết tụ từ một Tình Yêu chân thật mãi còn tồn đọng trong tim em. Ngày tháng thoáng qua âm thầm như hơi thở, nhịp đời hối hả bất tận. Tiếng mưa lạc mùa bên ngoài khung cửa đang oà vỡ, buồn ray rức làm lòng em rét mướt, những thao thức hoài mong về một góc đời xưa bên anh, những khoảnh khắc hạnh phúc đó chỉ còn là thao thức bâng khuâng nuối tiếc!
Anh có quên mà em thì vẫn nhớ
Đã từng yêu từng gặp gỡ tình cờ
Chỉ giây phút hoài mong thôi anh nhé
Mà niềm đau còn mãi đến bao giờ ?
Con đường nào rồi cũng đi về một phía, mà anh với em dù trước hay sau ta cũng gặp nhau ở điểm dừng chân cuối cùng, khi mà con tim ngừng thở, nhắm mắt xuôi tay lìa bỏ cuộc đời quá nhiều bi luỵ và phiền toái này, chấm dứt mọi khổ đau của thế nhân. Rồi mai bụi cát sẽ trở về cùng cát bụi, để rồi chúng ta sẽ hoà chung cùng bụi cát và mãi mãi bên nhau.
Lời kinh sám hối muộn màng
Bao nhiêu nghiệt ngã em mang vào người
Người yêu ơi... người yêu ơi
Nghe chăng anh hỡi những lời ăn năn
Xin cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em, và em đã can đảm dấn thân, dám "chết một lần , để sống thật "một lần với Tình Yêu. Chỉ thế thôi cũng đủ một kiếp này. "Just one time last for life time" , và em đã từng viết rằng:
Một ngày dựa gối quân vương
Còn hơn trọn kiếp bên phường thất phu
Nhơn yêu dấu! Xin anh hãy nhận nơi đây nén hương tưởng niệm cho cuộc tình hai đứa! Xin anh hãy nhận nơi đây lời kinh sám hối muộn màng! Xin trân trọng viết vào đây chuyện tình đẹp của chúng mình! Xin tha thứ cho em mọi lỗi lầm! Muôn ngàn lần, cả triệu... triệu lần lời xin lỗi! Kiếp này em còn nợ anh một món nợ "ân tình". Em không dám hẹn kiếp sau, nhưng...nếu có kiếp sau, bảy ngày hạnh phúc anh cho em, sẽ được đền bù bằng 70 năm hạnh phúc bên nhau.
Nếu mà như có kiếp sau
Hai ta sẽ sống cùng nhau trọn đời
Kiếp này mình chẳng chung đôi
Anh bên biển Bắc em thời biển Đông
Muộn màng em để tang chồng
Mênh mông Biển Nhớ sóng lòng trào dâng
Năm mươi năm mới biết được tin tức của anh qua Đại Uý Nguyễn Hữu Viên. Một đời em tìm anh, một đời em chờ anh, năm mươi năm xa cách. Nhơn của em không còn nữa, anh đã nằm lại trên chiến trường. Kể từ hôm nay, em là người vợ xin được để tang cho chồng trong muộn màng. Mỗi thời công phu sáng em đều cầu nguyện cho anh, bao nhiêu công đức xin hồi hướng về cho Nhơn của em. Có lẽ số phận của em không làm goá phụ trẻ, cho nên hai mình chia tay và lạc mất nhau vĩnh viễn?
Nhơn yêu dấu! Xin đừng theo bảo vệ em nữa! Em đang sống trong Tu Viện, dưới sự che chở của Chư Phật. Dù hắn có muốn hại em hắn cũng không bao giờ được toại nguyện. Giữa cuộc đời rách nát đau thương này, em đã xoá bỏ mọi hận thù với hắn, và cảm ơn hắn, cám ơn đau khổ ! Gây thiện nghiệp để thoát cảnh khổ trần gian. Em biết buông bỏ , dùng những khổ đau , mất mát làm chất liệu cho Thơ, làm đẹp cho cuộc đời và san sẻ với những ai biết cách sống vì tất cả mọi người .
Đời sống tâm linh tôi sống cho tôi
Không thù hận giữa cuộc đời thù hận
Khi thấu hiểu đau khổ, em đã sa lầy làm sao để thoát ra, em phải nhiếp phục tâm, phải thiền quán buông bỏ... Bằng việc quán niệm về sự quý báu của thân người và vô thường.
"Như lời giảng của Tôn Giả Chagdud Tulku . Khi hiểu rằng dù sống bất cứ đâu trong các cõi luân hồi, các khó khăn lớn vẫn xuất hiện và mọi hạnh phúc chỉ tạm thời, chúng ta cắt đứt ý tưởng cho rằng được tái sinh ở nơi một cõi nào cao hơn thế gian này là đủ. Chúng ta sẽ quyết định đạt giác ngộ thay vì thoả mãn với một cõi cao .
Quán niệm, nghĩ ngơi, cầu nguyện, phát tâm từ bi, tái phát nguyện. Cầu nguyện sẽ làm việc không ngừng để giải thoát chúng sinh khỏi luân hồi đau khổ. Cầu nguyện sẽ tu tập để đưa chúng sanh cùng đi trên đường đạo.
Nếu muốn vượt luân hồi nhân quả, chúng ta phải thiền quán sâu xa suốt cả cuộc sống. Chúng ta cần hiểu rõ rằng không thể đánh lừa được nghiệp quả, không có hạnh phúc trong luân hồi, thân người mà chúng ta đang có đây là cơ hội lớn nhất và cơ hội này không lâu dài..."
Nhờ tu tập , em rất bình tỉnh khi nghe tin anh đã không còn nữa! Nhìn lên Đức Phật mắt em nhoà vì không cầm được nước mắt. Khóc cho anh, khóc cho em và khóc cho chuyện tình của chúng mình. Em biết Nhơn của em sẽ không thích em khóc. Nhưng em khóc trong hạnh phúc chứ không đau khổ như khi chưa biết Phật pháp.
Giọt nước mắt hạnh phúc
Khóc cho anh và cũng khóc cho em
Khóc cho chuyện của chúng mình
Long lanh giọt lệ chuyện tình dỡ dang
Em đau vì mất anh, nhưng cái đau "ngọt ngào" vì Nhơn của em đã yêu em chân thành, và em hãnh diện vì anh là người hùng, chết cho quê hương, chết cho lý tưởng tự do. Xin cảm ơn anh! Em rất hạnh phúc vì biết anh luôn ở bên em bảo vệ cho em, che chở cho em. Và em biết rằng Nhơn vẫn không mất, anh vẫn còn trong em, trong vạn vật.
Em sẽ dành hết cuộc đời còn lại mà phụng sự Tam Bảo, phụng sự tha nhân. Anh sẽ hãnh diện về em, em rất kiên cường và luôn phấn đấu và đầy tự tin. Em không cô đơn và em rất hạnh phúc khi "biết sống một mình" . Cái nút thắt cuối cùng , cánh cửa giải thoát em đã khai mở được! Hạnh phúc vĩnh cữu là đây, từng bước chân trên đất Tịnh.
Viết từ Tu Viện Hoa Thức -2015
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét