ĐỊNH MỆNH 1

Bút Ký :    Định Mệnh 1

Trở Lại Đời Nô Lệ

 Tác Giả:  Thanh Hiền - Dị Nhơn

(C) Copyright 2004 by the author
All Rights Reserved
Tác gỉa giữ bản quyền
Xuất bản tháng 9-2004

                                        







 Trở Lại Đời Nô Lệ


 Người ép ta phủ nhận
Ta chẳng phải vợ người
Gã chủ vườn nổi giận
Ta lãnh nghìn vết roi...


  Mới đêm đầu vắng anh tôi đã mất ngủ, mỗi lần chớp mắt chập chờn bên tai hình như có tiếng người réo gọi, tim tôi đập mạnh lòng bồi hồi hốt hoảng. Tin tức chiến trường  Đồng Xoài làm tôi càng lo lắng cho anh.

Khói bom che lấp người thương
Che phương trời cũ nẻo đường chiến  chinh
Em về qua lối sông Dinh
Khói mù che lấp bóng hình người thương !

    Nghe tiếng gió lùa bên vách như lời thì thầm   của  anh đêm nào:  
  "Em yêu hảy ngủ! Anh ru em vào giấc ngủ bình yên! Đêm ni mình đã có nhau! Anh mãi yêu em suốt cả cuộc đời!  Cảm ơn em  cho anh 7 ngày hạnh phúc! Vợ yêu của anh! 
  Nhìn chiếc gối lệch, gối cũng buồn thiu lệch lạc vì vắng anh. Tôi lo sợ vẫn vơ, úp mặt vào gối, muốn tìm lại dư hương của anh còn   sót lại đêm qua.
 Đêm nằm trăm nhớ ngàn thương
Trong cơn ảo mộng dư hương đêm nào
Ngày về biết có còn nhau
Hay là số phận thương đau đang chờ

  Một tuần...2 tuần... rồi 3 tuần trôi qua, vắng anh tôi vào ra  rủ ũ, nên tôi tìm việc làm cho khuây khoả, vốn thích may tôi đi mua vải về tập tành, không có máy may nên tôi may tay. Từng đường kim mũi chỉ khít khao, như đời tôi khắn khít với anh, tôi đem tất cả Tình Yêu thương của người vợ may chiếc áo cho chồng. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, sung sướng, như người vợ hiền ngoan ngoản thuỷ chung, ngồi bên song cửa may áo chờ chồng đi chính chiến miền xa.
Em ngồi may áo cho chàng 
Đường kim mũi chỉ bàng hoàng nhớ ai   
Anh đi chinh chiến miệt mài
Em ngồi may áo nghe dài nhớ nhung
Áo chàng kết chữ thuỷ chung
Bên tình, bên hiếu ngập ngừng đường kim

  Chợt nhớ đến con, thiên chức người mẹ bỗng nhiên thức tỉnh, tôi đã vì hạnh phúc riêng tư mà quay lưng với con, nó đã bất hạnh có người cha thiếu bổn phận và vô trách nhiệm, mà người mẹ đã vì tình riêng mà chạy theo ảo ảnh mà quên bổn phận. Tương lai của con sẽ ra sao khi mà cả cha lẫn mẹ đều "ích kỷ chỉ biết sống cho mình" . Nghĩ đến đó tôi không còn lòng dạ nào ngồi đó mà chờ người tình trở lại.
Tình cha thì kể như không
Mà tình của mẹ bềnh  bồng nơi nao
Nếu con có mệnh hệ nào
Suốt đời ân hận biết bao tội tình 

  Trong thời  buổi chiến tranh không ngờ được, sợ  VC pháo kích vào trường học, sợ chuyện  bất trắc xảy ra cho con , mà tiếng gọi bên tai càng thúc giục như sai khiến làm tôi không chống cự nỗi. Tôi nhắn lại với người vợ bạn cùng đơn vị với Nhơn, tôi về thăm con vài hôm sẽ trở lại. Tôi biết mình làm một việc điên rồ, nhưng nếu con có mệnh hệ nào tôi chẳng "tha thứ" cho tôi được. Như có một quyền lực vô hình nào đó lôi kéo tôi phải trở về Bà Rịa.





Tuổi thơ thiếu vắng nụ cười
Nỗi hờn, nỗi tủi vì đời thiếu cha
Chỉ nghe những chuyện bất hoà
Hờn ghen, chém giết như là thù sâu


     Bước vào sân, con chạy ra mừng tôi, bế nó lên chưa kịp mừng thì hắn chợt xuất hiện như gã hung thần lù lù án ngang cửa. Tôi dợm thối lui nhưng không còn kịp nữa. Hắn lao tới nhanh như chớp, hai bàn tay xương xẩu như hai gọng kềm, nắm cổ tay tôi cứng ngắt,  vừa hét vừa sỉ vả:
  -Cô đi theo ai hôm giờ? Thứ đàn bà lăng loàn phản bội! Bỏ rơi chồng con trốn theo trai!
   Má phụ hoạ:
  -Tao tưởng nó lên bây! Hỗng ngờ làm chuyện xấu hổ như vậy! Có nước đội quần cả xóm! Đánh nó chết cho tao!
  Căn nhà bỗng chốc biến thành phiên toà bất thường, một phiên toà hy hữu, chỉ có 3 nhân vật, không có luật sư và bồi thẩm đoàn. Má ngồi chểm chệ lạnh lùng như vị chánh án, lại cùng phe với "nguyên cáo". Tôi là "bị cáo" lẻ loi trước vành móng ngựa, tự biện hộ lấy tội trạng của mình. Tôi không thể im lặng để nghe toà tuyên án, mà lấy hết can đảm nói lên nỗi lòng uất ức.
    -Sao má lại vô lý như thế! Bắt con phải sống với người con không thương!Ảnh chỉ là thằng "điếm" trốn gần cả năm nay! Ảnh hỗng có quyền gì bắt buộc con!
   Như luật sư thứ thiệt, dùng đủ mánh khoé để gài nạn nhân, hắn hất hàm bảo:
  - Hãy thú nhận tội lỗi đi! Tôi liệu mà tha thứ cho!
   Tôi ngang ngạnh:
   -Anh hãy mang giấy tờ chứng minh tôi là vợ của anh ra đây! Anh đâu phải chồng của tôi mà có quyền!
  Không biết hổ thẹn là gì, hắn vênh váo:
  -Tôi có quyền của má cho!
  Má im lặng thừa nhận lời hắn, người chánh án cầm cán cân công lý chẳng phân xử công minh.
  Tôi cứng đầu:
   -Nếu tôi có tội thì tự tôi sám hối! Anh là cái thá gì mà tha thứ!
   Nghe đến đó hắn điên tiết đưa chân lên đá cái cửa một cái rầm, thuận tay tát  "bốp" vào mặt tôi muốn nháng lửa. Má thản nhiên chứng kiến hình phạt, má thét như ra lệnh:
   -Bây đập chết nó cho tao! Có gì tao chịu cho! Tội tày trời như thế mà còn trả treo! Thứ đàn bà lộn nài, bẻ óng! Cứng đầu cứng cổ phải trừng trị cho hết tái phạm!
  Lời của má như chế dầu thêm vô lửa, chỉ đợi có thế  là hắn tay đấm, chân đá, miệng thì rít lên:
   -Đừng hy vọng hão huyền mà trốn theo tình nhân! Suốt đời cô sẽ   không thoát khỏi tay tôi đâu mà hòng! 
   Tôi căn răng chịu đòn. vì biết có van xin cũng vô ích. Tôi gục xuống thảm hại, cảm thấy đời mình vừa bế mạc, nẻo tự do đã khép kín sau lưng. Tôi như cánh chim  giữa cơn giông bão, mang thương tích không còn sức để xoảy cánh bay. Bao nhiêu tủi nhục hận oán trong qua khứ như  nước lũ chợt kéo về.



Cực hình đau buốt thịt da
Mẹ  ban án lệnh thân ta tội đồ
Biết mình thế yếu sức cô
Bóng mây hạnh phúc mơ hồ vừa tan...


   Cái hậu quả của chuyến thoát ly lần này thật là thảm khốc. Trong phút giây này, tôi nhận thấy rõ cái ân oán giữa má và tôi, cộng thêm món nợ oan khiên mà tôi đã lỡ vay với hắn từ muôn kiếp trước. Cái nghiệp chướng đó nó vây quanh lấy tôi như màn lưới thiên la địa võng không lối thoát.

     Chắc trong tiền kiếp cuộc đời
Đã gây oan trái với người chi đây
Với người tôi đã lỡ vay
Thì đừng than trách đắng cay làm gì !

   Lửa sân si đã làm mờ cái Phật tánh của người ban án lệnh, mà lửa tham vọng đang ngùn ngụt thiêu đốt cái tâm thiện của kẻ thừa hành. Cả hai đâu cảm thấy cái đau, cái nhục của tội nhân. Vết thương trên người tôi nhức nhối, nhưng nó không đau bằng những lời nhiếc mắng, ghét bỏ của má.



Về đây đời bỗng lầm than
Mẹ quay lưng lại tình tan tác rồi
Ngoài kia mưa gió tơi bời
Trong này bão rớt qua đời tang thương!

   Tôi gục đầu trên gối, không ngăn được những giọt lệ tủi hờn. Chợt một bàn tay bé nhỏ sờ vào chỗ vết thương rướm máu. Tôi ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt nai ngơ ngác đó, đôi dòng lệ thuỷ tinh lăn dài trên gương mặt bầu bỉnh thơ ngây. Nó chứng kiến sự bạo hành nặng nhất từ trước tới giờ,  nó trốn sau cánh cửa, chờ bà ngoại với hắn đi rồi mới chạy ra ôm tôi:
   -Má ơi! Má có đau lắm không? Thôi má đi tu đi! Tu sẽ hết khổ!
  Tôi sửng sốt nhìn con, nó mới có lên ba, biết gì mà sướng với khổ mà thốt lên lời ấy, không ngờ nó khôn trước tuổi. Ôm con thật  chặt, thật lâu vào vòng tay mình. Đôi vòng tay ấm áp  mềm mại bé nhỏ quấn quanh cổ tôi, như chuyền cho tôi thêm nghị lực. Một an ủi độc nhất, một hạnh phúc sau cùng.



Thương con hận tủi trào dâng
Đau thương cũng chỉ đến ngần này thôi
Hai thế hệ... hai cuộc đời
Hai dòng nước mắt chợt rơi ngậm ngùi...

   Tội nghiệp con tôi! Với cái tuổi đó, đáng lẽ tai nó được nghe tiếng nói yêu thương, lời ngọt ngào âu yếm. Thế mà nó chỉ nghe chuyện hận thù, chém giết, chuyện ghen tương gian dối của cha, chuyện ngoại tình của mẹ. Mắt nó không nhìn thấy cảnh hạnh phúc ấm êm của cha mẹ, mà chỉ nhìn thấy cảnh mẹ bị chà đạp, cảnh bạo động gia đình và cảnh bất công của người phụ nữ.  
   Nhìn vào trong đôi mắt xinh đẹp ngây thơ của con, niềm vui đã biến mất, mà chứa đựng một biển sầu mông mênh vô tận,  chứa nỗi đau vì có cha mẹ cũng như không, nỗi hờn tủi vì mang  mặc cảm là đứa "con rơi" vì cha không thừa nhận. Lỗi này có phải do tôi? Tôi hối hận vì mình quá ích kỷ không hy sinh hết cuộc đời vì con. Nghĩ tới đó tôi gục xuống như trái mít rụng cùi, vì kiệt sức không chịu đựng nỗi nữa! Từ giây phút đó, tôi buông trôi cái hạnh phúc riêng tư, mà mình vừa  tìm thấy.


Giữa dòng ta muốn liều thân
Nhìn con lòng những bâng khuâng nỗi niềm
Kể như giấc mộng hão huyền
Sóng xô, gió dạt con thuyền lao đao...


   Cái tuổi của con là tuổi vòi vĩnh, ngây thơ vô tư, tuổi của tiếng cười ròn rã hạnh phúc. Thế mà nó lại bận tâm chuyện đau khổ lỗi lầm của mẹ, chuyện gian dối bạo lực của cha. Giọt lệ của tôi, tôi khóc cho thân phận "nô lệ" tủi nhục cùng cực của thân phận đàn bà. Giọt lệ thơ ngây của con vì thương mẹ bị bạo hành. Hai thế hệ, hai cuộc đời, bốn dòng lệ rơi xuống hai cuộc đời bất hạnh.

Trồng cây bất hạnh thật cao
Trăm nghìn nhánh tủi xanh xao tội tình
Trái sầu ta hái một mình
Mà hai thế hệ điêu linh không ngừng...

  Từng thế hệ đi qua, người phụ nữ phải chịu đựng mà sống mãi trong sự đày đoạ này, mà bực làm cha mẹ vì vô minh che khuất nên không nhìn thấy sự sai lầm của mình. Cái vòng tròn lẩn quẩn đó cứ đeo đuổi mãi, đẩy người phụ nữa xuống tận cùng địa ngục đau khổ của loài người.




Ta vẫn sống với trái tim khờ khạo
Khối óc này chằng chịt rối như tơ
Mượn oai hổ huênh hoang kìa gã cáo
Mẹ lạnh lùng ta cảm thấy bơ vơ...


   Hắn như con cáo xảo quyệt đang  mượn oai hùm dương oai diệu võ. Tôi như con thỏ chết khiếp vì đôi mắt hung dữ oai phong của chúa sơn lâm. Bổn cũ soạn lại, hắn tướt đoạt tờ căn cước, còn bị má "tẩy não"  lên án việc tôi làm là bại hoại gia phong. Vừa roi vọt, vừa khủng bố tinh thần, bắt tôi vào khuôn phép.
   Sau trận đánh  phủ đầu, hắn như tên Công An hỏi cung tôi đêm ngày, bắt tôi khai ra nơi xây tổ uyên ương. Thấy dùng võ lực không có kết quả, hắn đổi chiến lược xoay qua dỗ dành:
   -Anh đâu muốn đánh em làm gì! Cũng tại anh bỏ bê em mới ra nông nỗi! Bao nhiêu tội lỗi của em anh xoá hết! Anh thề từ nay  lo tu tỉnh làm ăn! Em đừng giận anh nữa!
   Tôi cay cú:
   -Tôi không là gỗ đá! Việc anh hành hạ tôi, tôi sẽ không bao giờ quên! Anh cứ moi cái lỗi, cái xấu của tôi! Còn tội anh lường gạt gian dối thì sao?
   Hắn đưa tay lên:
  -Anh thề từ nay bỏ hết! Anh hối hận đã làm khổ em!
  Tôi van xin:
  -Anh hãy trở về với vợ anh mà buông tha cho tôi! Anh có nài ép thì tôi cũng chẳng bao giờ thương anh được!
  Tôi vừa dứt lời, mặt hắn tái xanh gằn giọng:
  -Hừ! Cô muốn thế cũng được! Thằng này hỗng hưởng được thì đừng hòng thằng nào vô đây! Tôi không ăn cũng khuấy cho hôi! Suốt đời cô sẽ là tôi mọi cho tôi! Loại đàn bà như cô thiếu gì trong thời buổi này!
   Tôi trả đủa:
  -Thiếu gì thì anh mang về hầu hạ anh! Cái mặt anh dầy như trâu nên hỗng biết hổ thẹn! Với tôi anh chỉ là thằng "lùn mã tử" đi tranh hôn với cháu! Má tôi lầm anh chứ tôi không lầm đâu!
  Bị tôi sỉ vả, hắn lồng lộng như con chó điên:
  -Thứ đàn bà lăng loàn phản bội!
  Tôi phản pháo:
  -Tại sao tôi lại phản bội? Anh đâu là gì của tôi! Anh đem giấy tờ chứng minh ra đây! Có ngày anh phải trả giá việc anh đánh đập hành hạ  tôi! Tôi không theo thằng này thì cũng theo thằng khác thôi! Bởi tôi không thể thương được cái bản mặt xạo ke điếm thúi của anh được!
  Hắn rít qua kẻ răng:
  -Cô tưởng tôi hỗng dám giết cô hả?
 Tôi thách:
  -Muốn giết thì cứ giết! Tôi không muốn sống trong địa ngục này! Thứ thỏ đế hay hâm doạ! Có ngày cái bản mặt nạ kia cũng rớt!
   Tiếng của má vang lên làm tim tôi nhói đau:
   -Lôi đầu nó lên tìm thằng đó cho tao! Nó hỗng chịu đi tao cho mầy quyền đập nó thẳng tay! Có chết tao chịu cho! Chồng con thương như vầy mà hỗng lo! Cái thứ hư thân mất nết đem ra câu sấu cho rồi!
  Mệnh lệnh của má cứng rắn như sắt thép, lạnh lùng đến độ tàn nhẫn. Như trăm nhác búa bổ vào đầu, như nghìn mũi dao nhọn đâm thấu tim, nó cay đắng hơn lời hắn mắng chửi tôi. Thật là vô lý! Hắn xem tôi như một người nô lệ,  vợ hờ không chính thức, đòi hỏi tôi phải đầy đủ "tứ đức tam tòng" , trong khi mình chỉ là "thằng điếm". Và mỉa mai thay khi bắt tôi phải giữ lòng chung thuỷ với kẻ chẳng trọng chữ thuỷ chung.

Ta trốn vào ngõ tối
Ta gục ở ven rừng
Chợt giòng sông chắn lối
Ta gục xuống hãi hùng!

   Gã "ác thần" được má hậu thuẩn lên mặt hống hách của kẻ "chiến thắng" . Tôi là người "bại trận", bị sức đầu mẻ trán đến thãm hại, không còn nghị lực để đương đầu. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng! Bài toán đời mình đã thua đậm, đành đầu hàng "Định Mệnh"! Chung quanh tôi, màn lưới thiên la địa võng khép chặt không lối thoát thân.






Ta trong suối lệ đau vùi
Qua giòng sông hận tiếng cười nghiệt oan
Chiều đi tình bước sang ngang
Bờ mê dậy sóng biết sang bến nào?

  Cái nhà tù má dựng ra quá kiên cố, lần này còn rào thêm biển lửa nghiệp oan! Không chỉ trừng phạt tôi bằng roi vọt mà hành hạ tôi về tinh thần đã giết chết tôi dần mòn! Má bưng bít quá kín nên các anh không ai hay biết gì cả. Còn tôi đã biến thành "người câm" , chỉ biết nhẫn nhục và chịu đựng. Tôi nhớ mãi chén thuốc cứu, cái vị đắng như còn mãi trong lưỡi tôi chưa tan!

Ta về đời bỗng hờn câm
Nghe chừng lửa hận cháy ngầm trong tim
Ta về theo dõi cánh chim
Lạc bầy nên mới đi tìm người thương

  Chẳng hiểu sao tôi như kẻ mất hồn, đi theo hắn như bị ai sai khiến. Đầu óc tôi như ngây dại, như bị thôi miên. Mọi người nhìn chòng chọc vào tôi, tôi có cảm tưởng mình là "tội nhân" , chỉ thiếu cái áo tù có bản số! Đến chỗ ở cũ thì Nhơn đã thuê được nhà dời đi rồi. Hắn chợp cái địa chỉ trên tay người vợ bạn của Nhơn, lôi tôi đến chỗ ở mới thì Nhơn đã trở về đơn vị

Tình đang nồng ấm bỗng lìa
Em đi lặng lẽ trời chia bến tình
Em đi để lại tấm hình
Anh về thì đã lỡ nghìn năm sau!

  Như đọc cáo trạng, hắn làm nhục và bôi xấu tôi tại đó với hàng xóm, để tôi không còn mặt mũi nào trở lại. Giá như mà đất nức ra để tôi chui xuống dấu mặt cho bớt xấu hổ.Cả những manh vãi tôi may dang dở cũng cùng chung số phận. Bao nhiêu ghen tức, thù hằn hắn trút vào manh vãi vô tri kia. Từng miếng... từng miếng bị hắn xé rách tả tơi... như những mãnh tình tôi cũng nát tan ra nghìn mãnh vụn!
  Hắn hằn học:
  -Với tình nhân thì cô đối đãi thiết tha đến như vậy! Còn đối với tôi cô xem như người thù! Thứ đàn bà bạc tình, bạc nghĩa!
  Trong ví của tôi chỉ có một, tấm hình duy nhất của Nhơn, hắn ra lệnh cho tôi bỏ lại, như "gián tiếp" thay cho lời đoạn tình. Tôi không ngờ hắn hung bạo và tàn ác đến thế! Tôi có cảm tưởng mình đang đứng trên hoả ngục, lớp nóng vì lửa thiêu, mà còn bị loài quỷ ốm đói đâm thêm chỉa ba vào da thịt đau điếng tới thấu xương! Thi hành xong thủ đoạn, hắn lôi tôi trở về Bà Rịa. Thế là hết! Tôi theo hắn mà lòng tan nát...

Em đi em bỏ người yêu
Chẳng quay trở lại để chiều bỗng tan
Anh về phòng vắng ngỡ ngàng
Con tim vỡ nát úa tàn vì em
Tại em đổi trắng thay đen
Hay đi lạc nẽo nên quên đường về ?


  Như thế là xong! Tôi đã phá vỡ lâu đài tình ái mà anh đã tốn công xây đấp. Anh sẽ mãi mãi hận tôi  mà chẳng hiểu nguyên nhân do đâu tôi phụ bạc. Nếu anh biết được tôi bị hành hạ như thế này, thì có lẽ anh sẽ yêu tôi hơn mà tha thứ cho tôi. Tôi đã làm vấn đục ánh mắt anh, đánh lừa tình cảm anh. Tôi "đáng tội" và đáng bị "trừng phạt".

Bảy ngày lệ vỡ trong nguồn
Hồn tan theo pháo nghìn muôn mãnh đời
Bảy ngày hạnh phúc tả tơi
Em đi lặng lẽ xa người vì đâu?


  Từ đó anh chẳng bao giờ tìm tôi, từ đó cuộc đời tôi cũng chết theo mối tình ngắn ngủi ấy. Trái đất tròn nhưng tôi với anh như hai vì sao lạc giữa không gian vô tận, như sao hôm, sao mai suốt đời chẳng bao giờ gặp nhau. Tôi dõi mắt tìm, nhưng vì sao đã mất hút giữa bầu trời rộng, chìm khuất sau dãy Ngân Hà giữa đêm nguyệt tận.




Có hai vì sao lạc
Rụng tím bờ nhân gian
Những mảnh tình tan tác
Bởi lỡ chuyện đá vàng!


   Từ đó  trong ngã rẽ cuộc đời, tôi với anh lạc mất nhau vĩnh viễn, chỉ còn lại những tiếc nuối ân hận với Biển Nhớ mênh mông... Trên con đường tình chuyến xe hạnh phúc vừa lướt qua mất hút và mãi mãi chẳng bao giờ quay trở lại. Cái hạnh phúc "nhỏ nhoi" bị "biển mặc cảm" ngăn đường với "rừng lương tâm" ngăn lối. Trong tôi nặng trĩu đau thương và hối hận dày vò vì đã đem giông bão làm liên luỵ đến anh. Quá tủi hổ nên chưa lần dám tìm anh để xin một lời tha thứ!

Ngày về em bỗng biệt tăm
Chỉ còn tấm ảnh anh cầm mà đau
Vì sao chẳng hiểu vì sao
Mà em lặng lẽ chẳng chào một câu!

   Tôi rời anh trong đau đớn, vội  vã như khi đến, mà nỗi mất mát quay quắt vô bờ. Người tôi dật dờ nửa mê, nửa   tỉnh,  trong đầu rối rắm  loạn cuồng như người điên, thấy mình hụt hẫng giữa giòng sông đục ngầu tội lỗi. Trước cơn bão đời, từng cơn sóng đời ô trọc xô tôi ngã bên bờ vực thẳm. Gió nghiệp chướng đã tàn phá  khủng khiếp khu vườn hạnh phúc mất rồi. Trên thân mang thương tích với trái tim rướm máu. Tôi trở về đời nô lệ, trở lại cái ngục tù đã giam hảm đời tôi. Giọt nước mắt này tôi khóc cho anh, cho tôi, cho mối tình hai đứa.



Giọt nước mắt này tôi khóc cho anh
Giọt nước mắt này tôi khóc cho tôi
Giọt nước mắt này khóc cho tình ta
Tuôn tràn những giọt nước mắt xót xa...


   Tôi trở về trong cái vũ trụ thênh thang kia, nay không còn anh, tôi sẽ chết từ từ trong địa ngục này. Đời tôi từ đây chỉ còn là một ao tù nước đọng quá nhiều bùn nhơ và rác rến. Tôi cảm thấy lẻ loi, lạc lỏng từ trong gia đình, có mẹ  nhưng cảm thấy mình "mồ côitừ lâu lắm.
Những chặng đường tủi nhục
Còn lại trái tim khô
Những chặng đường hạnh phúc
Bỗng tan vào hư vô !




     Tôi như chiếc lá mong manh trôi dạt  bềnh bồng, cuốn theo cơn lốc mù xoáy. Cơn lốc Tình Yêu  đã cuốn tôi xuống tận cùng địa ngục, mà dấu vết Tình Yêu còn đọng lại trên vùng da thịt rướm máu bởi những trận đòn của kẻ "nội thù". Mối tình cuối ly tan trong bi thảm đoạn trường. Tôi đã nắm lấy được hạnh phúc trong tay, bởi vụng về nên hạnh phúc bỗng xa xôi. Trang hạnh phúc ghép lại vội vàng, những trang tiếp nối chỉ đẩm nước mắt nên làm hư hao trang sách cuối.

 Rồi từ đó ngõ tình yêu đóng cửa
Em không về bỏ lại một giòng sông
và mãi mãi em sẽ không về nữa
Khép vội vàng hạnh phúc thoáng hư không

Lốc mù xoáy cuốn theo thời dĩ vãng
Bởi vụng về hạnh phúc bỗng xa xôi
Ghé  đời anh vội vàng như khi đến
Nỗi đau này giết chết cả đời tôi ! 


   Từ đó đường vào Tình Yêu "đóng cửa", mỗi tình lớn nhất quá sâu đậm đã để lại trong tôi sự hối hận ray rức khôn nguôi.
  Lời nói của má  làm tim tôi nhói đau đến tận cùng:
  -Bây ở nhà canh chừng nó!Để tao xuống cô Chín Hang Dơi nhờ giải bùa ra! Hông thôi để lâu không tốt!
   Thì ra cái trạng thái mê cuồng tôi hành động theo  tiếng nói sai khiến vẳng trong đầu  là do bùa mà ra. Cái trạng thái đó chấm dứt khi bùa được giải xong. Cái đau đớn nhất là chính mẹ ruột của mình, đem hình ảnh, tên tuổi, ngày sanh , dẫn hắn xuống Long Điền đến Cô Chín Hang Dơi làm bùa trục tôi về. khi bùa được giải, tôi định tỉnh thì mọi việc đã xong.


Căn nhà tù ác nghiệt
Do mẹ tạo dựng ra
Đã hai lần mẹ giết
Tình chết đời xót xa!

   Đã hai lần, má tự cầm dao "giết chết" Tình Yêu của tôi. Vết thương  trước vẫn chưa lành,  giờ chồng thêm vết  thương mới. Giữa má và tôi có một lằn ranh biên giới ngăn cách, như bờ ấp chiến lược. Bên nay bờ tôi trồng rừng "hận oán" để chận lại những vết thương nhức nhối, mà hằng đêm thiêu đốt tôi trong biển lửa oán hờn.
Từ đó sanh hận oán
Kẻ gian dối lọc lừa
Từ đó lòng chán ngán
Hờn mẹ nhiều hơn xưa

   Có lẽ giữa má và tôi có thứ ân oán, lẫn thân tình đã đan kết từ nhiều đời, nhiều kiếp chăng? Chứ trên đời này không có người mẹ nào lại đi chuộc bùa bắt con về phải "làm bé" , bắt phải sống với người "chồng hờ" lường gạt đáng khinh bỉ kia. Với má vừa "hờn vừa tủi", với hắn vừa "thù vừa hận",cứ chồng chất lên cao như núi. 
Ta phải đứng, phải đi và phải thở
Với kẻ thù mắt rực lửa oan khiên
Từng vết chém, từng vết đau man rợ
Tim tật nguyền kiếp nô lệ triền miên...

   Tôi bị giam lỏng trong nhà tù vô hình này, tôi phải đứng, phải đi, phải thở, phải ăn, phải ngủ với kẻ nội thù. Chỉ biết khóc thầm vì chẳng có ai san sẻ hay cứu giúp, và chẳng có luật pháp nào bênh vực.Có những đêm, tôi giật mình điên đảo với cơn mộng dữ,  với cảnh chạy trốn bán sống, bán chết. Không lọt xuống cái hố thăm thẳm không thấy đáy thì cũng  lạc trong đường hầm tối đen. Quay lối nào cũng thấy má với hắn chặn đường đón ngõ, mà hình phạt là những ngọn roi quất tới tấm vào người. Tôi thét lên hãi hùng. Kinh khủng  quá! Cả trong giấc mơ tôi cũng phải chịu đựng hình phạt.



Trong lồng như một thiên lao
Tủi đời bất hạnh yếm đào tả tơi
Vết đau... đau xoáy lịm người
Vũng phiền trĩu nặng mảnh đời oan khiên!

   Tôi mù mờ nửa như thật và nửa như ảo, với lời răn dạy ngược đời của má:
  (Đàn ông có quyền năm thê, bảy thiếp! Đàn bà chính chuyên chỉ có một chồng )

Đa thê luật đúng hay sai?
Mấy ông hưởng ứng lai rai dăm bà

   Tôi thù ghét cái xả hội phong kiến này, vẫn còn "trọng nam khinh nữ". Cái phong tục lễ giáo chỉ có lợi và luân lý cổ hủ chỉ có lợi cho bọn đàn ông. Còn thân phận phụ nữ còn thua cả một "con chó". Cùng một kiếp người mà tại sao lại đối xử như con vật. Tôi không có quyền sống cho mình, mà phải làm "nô lệ" cho cái luân lý cổ hủ kia. Cái "bệnh đa thê", như lũ ký sinh trùng, đã ăn sâu vào tận xương tuỷ  của đàn ông mất rồi. Tại sao tôi phải chịu đựng cảnh chồng chung? Thật là bất công quá!
  Nỗi đau, nỗi hận cứ chồng chất, bởi ngắn cổ nên lời kêu than chẳng thấu trời cao. Muốn gửi bớt nỗi đau cho sông mà sông thì cứ mãi bận bịu về nguồn. Muốn gửi bớt gánh sầu cho biển, thì biển lại chối từ vì biển cũng quá đầy sầu muộn!








Nỗi đau xin gửi cho sông
Để ta vơi nhẹ cho lòng bớt đau
Biển ơi! Cho gửi gánh sầu
Để ta nhẹ gánh qua cầu truân chuyên!


   Rồi những chuyện bí mật má dấu mãi cũng bật mí, vì tiền mất tật mang,  nhằm lúc anh Sáu Hoa về phép nghe má nhăn, anh tức mới cải lại:
  -Nó là thằng đểu, xạo ke,cứ bòn rút tiền của má! Vậy mà má còn giao trứng cho ác! Bị cuỗm mất rồi cằn nhằn!
   Má bênh vực:
  -Bây lại hùa nhau dạy khôn tao phải hông? Nó có làm chi mà cả nhà ai cũng ghét nó hết vậy?
  -Có má lầm mới thương thằng xỏ lá ba que đó! Nó mà oánh em tui trước mặt tui thì tui đập chết mẹ nó cho má coi! Cái tướng ho lao đó tui đá một cái là học gạch!
   -Nó hư đốn bỏ chồng theo trai mà tụi bây còn bênh nữa hay sao!
  Nghe má chửi tôi hư hỏng, anh Sáu Hoa nỗi nóng bênh vực:
  -Chồng con gì cái thứ ăn lường chơi chạy đó! Cái miệng ngọt như mía lùi thề dẹo nhẻo có ngày bà cũng vật! Thời đại bây giờ chớ đâu phải thời của má! Vợ chồng phải có hôn thú! Má gả nó làm bé bị thằng điếm đó lường mất con, mất tiền mà còn hỗng thấy! Cứ mù quáng nghe lời thằng rể ba sạo! 
  Má giận nói ngang:
  -Của tao làm ra chớ hỗng phải của ông bà ông vải bây để lại! Tao muốn cho ai thì cho! Đừng có làm anh Hai dìa đây dạy khôn tao! 
  Tánh anh Sáu Hoa ít nói , không chịu cầu luỵ ai. Lúc vào lính,  má tính chạy chọt cho anh được về ở gần nhà , anh không chịu và bảo: -Chẳng thà tui ra trận! tui không thích luồn cúi nhục lắm! Tui hỗng muốn làm tôi mọi cho mấy bà vợ ông lớn!



Anh Sáu Nguyễn Văn Hoa- Điệp-Phượng


Làm trai anh giữ mấy câu
Chết cho Tổ Quốc chẳng cầu luỵ ai
Đời anh lính chiến miệt mài
Ba lô áo trận sống ngoài biên cương

 Thế mà hôm ấy, chẳng biết ông bà gì nhập  mà anh dám cãi tay đôi với má, còn đã kích thằng em rể. Đang giận thấy cây chỗi gần đó má vói tay lấy đập bừa. Ban đầu anh lấy tay đở, má càng làm tới. Bị trúng đau, anh nỗi cọc chụp cây chỗi lại chận cổ má, mọi người chạy tới gở tay anh ra. Má bù lu bù loa vừa khóc, vừa rủa:
   -Mồ tổ bây! Vô phước sanh nhằm thằng con bất hiếu! Trời đánh bây mới vừa! Từ đây tao từ luôn! Cho tới chết tao cấm bây dìa đây! Thứ con khôn nhà dại chợ!
   Như một bản án chắc nịch, con cái bị cha mẹ từ bỏ là một việc xấu hổ với láng giềng. Trước khi bỏ đi, bao nhiêu ấm ức trong lòng anh tuôn ra hết.
  -Cứ mở miệng ra là từ con, từ cháu! Chẳng biết lòng thương con má để đâu? Chị Năm chết má cũng hỗng nhìn xác! Bây giờ nở lòng nào hại con mình!Nó trốn đi đã yên thân rồi! Lại đi làm bùa bắt nó về cho thằng điếm đó hành hạ! Đi bênh vực người dưng nước lả! Chính má đem của nợ đó để lên trang mà thờ! Phải rồi má làm gì cũng đúng hết!
   Má đuổi nà:
  -Thằng chó chết đi cho khuất mắt tao! Chẳng má con gì với thứ trời đánh! Uổng công tao nuôi mày thành nhơn chi mỹ! Tao có chết kệ tao!
  Vì một phút sân si không dằn được, anh lỡ tay bị má từ bỏ. Lỗi chẳng phải do anh, nguyên nhân cũng do tôi, anh nghe tin trốn đi và biết chuyện má làm bùa bắt tôi về, và anh nhìn thấy những vết thương trên người tôi,  nên anh đau lòng và xót xa, khiến anh phạm tội với má. Anh dám chỉ trích chuyện sai trái của má, mong má tỉnh ngộ mà thấy tự má gây khổ cho con cái. Nhưng... má quá thiển cận, không dám nhìn sự thật việc làm sai lầm của mình. Má sợ dư luận đàm tiếu, sợ làng xóm cười vì bị "tên điếm lường gạt".Nền tảng gia đình rạn nứt. Anh Sáu Hoa buồn bã bỏ đi.


Một phút nóng giận lỡ tay
Mẹ đành từ bỏ chẳng hoài tình thâm
Sợ người biết chuyện sai lầm
Gia đình rạn nứt nẩy mầm phân chia !

   Kể từ hôm đó anh không trở về nữa, để không còn nhìn thấy cảnh bất công, cảnh trái tai, gai mắt. Người vui nhất có lẽ là hắn, vì đã nhổ được cái gai. Còn anh Ba dù không ưa hắn, nhưng còn nể tình anh vợ hồi trước. Còn tôi, dù cuộc "vượt ngục" thứ nhì thất bại, vẫn không chịu khuất phục, vẫn lì lợm ngoan cố. Với hắn, tôi chẳng bao giờ  hối hận cho việc làm của mình, và chẳng bao giờ mở miệng xin lỗi.
   

                          Cái chết của anh Tám Búp



Nguyễn Văn Búp

   Giỗ cha chưa kịp tàn hương
Tin anh gục ngả sa trường đêm qua



   Sàigòn tháng 8-1965, nhằm ngày Chủ Nhật lúc 10 giờ sáng, lệnh truyền từ Hoa Thịnh Đốn dội bom Đồng Hới, trả đủa sau 12 giờ Việt Cộng tấn công Pleiku. Ngày 19-8-1965. Việt Cộng chiếm trại Daksut. Cũng trong năm 1965, một buổi tống xuất kỳ lạ nhất trong lịch sử Việt Nam. Đích thân Trung Tướng Nguyễn Chánh Thi, đại biểu miền Trung kiêm Tư Lệnh vùng 1 Chiến Thuật, đã chủ lễ tiển đưa có biểu ngử loa phóng thanh trước một đoàn người đi tống biệt.




   Giữa hàng rào Cảnh Sát, nhà báo Phi Bằng, bác sĩ Phan Văn Huyến, và giáo sư Tôn Thất Dương Kỵ chuẩn bị qua cầu Hiền Lương (ảnh chụp từ bờ Nam) ảnh tư liệu Hồ Vĩnh sưu tầm.





   Ông Nguyễn Xuân Liên, Công An vũ trang giới tuyến, bắt tay giáo sư Dương Kỵ, khi nhóm 3 người qua cầu Hiền Lương 
(ảnh chụp tại bờ Bắc) ảnh tư liệu gia đình ông Xuân Liên.  

   Ba nhân vật quan trọng này là bác sĩ Phạm Văn Huyến, một thời làm Bộ Trưởng, giáo sư Tôn Thất Dương Kỳ, nhà báo Phi Bằng. Ba vị được đưa lên cầu Hiền Lương, tống xuất qua sông Bến Hải, được ông Nguyễn Xuân Liên, Công An vũ trang giới tuyến tiếp đón. Một câu chuyện có một không hai trên thế giới.
   Vào tháng 8-1965 nhằm ngày 17-7-1965 âm lịch. Trước đó mấy ngày, lại cũng con quạ đen đến đậu cây dầu phía sau kêu lên 3 tiếng rồi bay đi. Tôi rất ghét loài quạ đen, nó chỉ mang đến sự tang tóc. Tôi vẫn chưa quên tiếng quạ kêu trước mấy ngày cậu qua đời.
   Trong lúc họ hàng bên nội là anh Bảy Lương, chú Ba Cỏn, chú Tư Chà, bên ngoại là dì Năm, dì Bảy, dì Mười, cậu Tám Cát... tựu lại cho ngày giỗ của cậu (cha) tôi. Vừa dọn lên cúng thì bên Ty Cảnh Sát cho người đến báo tin, anh Tám Búp vừa tử trận đêm qua. Bọn Việt Cộng  pháo kích vào đồn Cảnh Sát (Long Điền).




Nguyễn Văn Búp 1943-1965

Anh về trên chiếc băng ca
Giã từ vũ khí đêm qua bên đồn
Anh về lạnh tím hoàng hôn
Mùa Vu Lan trắng mồ chôn cuộc tình!


   Anh đã giữ lời hứa với má, trưa anh về giỗ cậu, nhưng... trên chiếc băng ca trùm kín trắng toát lạnh người. Xác anh đặt nằm trên bộ ván gỗ bên trái của căn nhà thờ. Gương mặt anh không toàn vẹn, được  băn kín bằng băng trắng. Lòng thương anh làm tan biến sợ hãi, tôi đau đớn sờ vào bàn chân anh lạnh ngắt. Hình ảnh thãm não của chị Lan, người vợ chưa cưới, nó đau đớn tột cùng của người phụ nữ trong thời chiến, dù chẳng đợi chẳng chờ nhưng nó vẫn cứ đến.
Chị làm goá phụ hai mươi
Xe hoa chưa rước rượu mời chưa nâng
Xe tang trắng nẽo đường trần
Có người goá phụ chưa lần vu quy !


    Chị Lan, cô thợ may cùng quê miệt Long Điền, anh chị mới làm lễ hỏi mới 4 tháng qua. Sau anh Sáu Hoa, anh Tám Búp được má cho quyền lực chọn người bạn trăm năm. 
  Anh Tám Búp sanh giờ Sửu ngày mùng 3 tháng Giêng  năm 1943 
(Quý Mùi) . Má kể lại lúc mang thai anh, cậu đi gác chim cu, bị con bìm bịp vào bẩy  đá con cu mồi, cậu giận mới đập chết, má thấy tiếc mới nhổ lông nướng ăn. Không ngờ là loại chim bìm bịp là loại chim thuốc hiếm có. Anh không bao giờ bị bệnh, lại thông minh, nên anh có biệt danh là "thầy Qườn", tên của một thầy thuốc miệt Long Điền. Khi sanh cho đến khi anh qua đời chưa khi nào anh bị bệnh.
  Trong tất cả các anh, anh Tám Búp là người anh gương mẫu mà tôi kính trọng, thán phục và yêu thương nhất. Anh với anh Võ Ngọc Ấn có thể nói là đứng đầu lớp về môn hoạ. Anh thông minh, hiền lành và đôn hậu, luôn nhường nhịn và rất thương em. Anh rất thương loài vật, nên trong nhà như môt sở thú nho nhỏ. Mê nuôi thú vật mà khi dì Bảy cho con mèo, xe kỵ xui chở mèo, nên anh phải ôm con mèo đi bộ từ Lò Vôi (Long Hải)  về tới Long Hương (Bà Rịa). Ước mơ của anh là cuộc sống ẩn dật như người rừng Tarzan. Anh luôn giúp đỡ mọi người, nên lối xóm rất thương anh. Anh qua đời không chỉ mất mát cho gia đình, mà ngoài xả hội, xóm làng cũng mất đi một người công dân tốt.


Làm sao em đếm sao đêm
Con đường mưa đạn xoá tên anh rồi
Cát đau mù cả đất trời
Chiều quê thổn thức ngậm ngùi chiều quê !

   Quả đạn pháo oan nghiệt đã đưa anh giã từ cuộc chiến, anh buông tay nhắm mắt khi tuổi ngoài hai mươi. Anh nằm đó trong giấc ngủ miên trường  không còn buồn đau thù hận. Còn tôi vẫn thức nhưng cứ mê muội đắm chìm trong biển khổ triền miên.

Khăn tang này cho em
Nghe đắng cả trăm miền
Tiếng đóng đinh vội vã
Vang giữa đời sầu miên !

   Chiếc khăn tang vắt ngang quan tài anh để tang cho má, mấy anh lớn  nên không để tang cho em. Còn tôi với con đáng lý ra  cũng không được để tang cho anh vì tôi đã có chồng. Nhưng... tôi phủ nhận mình không là vợ là dâu của ai. Tôi để tang cho anh mình mà trong lòng mảnh tang đời cũng vừa chít xong.

Khăn tang này cho tôi
Sầu giăng kín góc đời
Từng ngày đau tiếp nối
Từng mảnh tình tả tơi...

  Định Mệnh quá cay nghiệt, chỉ trong một đêm mà tôi mất tất cả, mất người anh thân yêu nhất, mất người tình và mất cả cuộc đời. Cái bóng mát che chở , cái điểm tựa không còn nữa. Còn mẹ, nhưng tôi cảm thấy mình mồ côi từ lâu lắm.

Mùa Ngâu tháng Bảy sầu đôi
Tang cha,  tang chị, tang đời, tang anh
Sông Ngâu mây trắng xây thành
Hình như nước mắt trời dành cho tôi!

   Con gái ngước nhìn tôi với đôi mắt đẩm lệ chợt hỏi:
  -Má ơi! Tại sao cậu lại chết! Ai đã giết cậu của con?
  Tôi chỉ biết  nghẹn ngào, ôm chặt nó trong vòng tay mình mà ứa nước mắt. Trong đôi mắt ngây thơ xinh đẹp của con đám mây đen vừa kéo tới. Trong vòng tay bé nhỏ của con, tình thương với hạnh phúc hiếm hoi vừa vỗ cánh bay xa.

Khăn tang này cho con
Nghe lạnh cả lối mòn
Lệ úa mầu ắt ngọc
Tím ngắt vùng cỏ non!

  Anh là người cha đỡ đầu, nó lớn lên và sự bảo bọc của anh. Chính anh đã bồng bế nó từ lúc nằm nôi, chính anh dỗ dành từng chén thuốc khi nó đau ốm, chính anh đỡ nâng từng bước chân chập chửng vào đời. Anh dạy nó tiếng nói yêu thương, lòng thương yêu muôn loài. Vắng anh, nó nhắc nhở bằng thương nhớ mong chờ, còn đối với người cha sanh, nếu có nhắc là những hờn tủi và mặc cảm là "đứa con rơi".



Nguyễn Văn Búp


Anh về hoa trắng chị cài
Xếp đi áo cưới vào ngày Vu Lan
Mẹ ngồi bên cổ áo quan
Chị ôm tấm ảnh hai hành lệ rơi...


  Mọi người đều không cầm được nước mắt khi nhìn chị Lan xỏ tay vào chiếc áo tang thay cho áo cưới. Sau lưng tôi, nhiều tiếng sục sịch khóc. Má thì mắt sưng húp mệt lã người. Người con trai thương yêu nhất của má, tất cả hy vọng má đặt vào anh, má hãnh diện với họ hàng lối xóm, vì anh là người con hiếu thảo ngoan hiền, chưa lần làm buồn lòng và phật ý má.





Chị Lan (người vợ chưa cưới)

Chiến trường khói lửa đao binh
Một vòng hoa trắng phủ hình hài anh
Khăn tang nước mắt chảy quanh
Thơ ngây goá phụ tóc xanh trắng rồi !


  Đám tang với nghi lễ nhà binh, chị Lan ôm tấm ảnh được cài chiếc anh dũng bội tinh, nước mắt chị rơi ngập ngừng theo bước chân đi, chiếc khăn tang trắng quá trên đầu người goá phụ trẻ.


Anh về trắng nẻo sông Dinh
Hàng cau mái lá lửa binh điêu tàn
Anh về chị khóc dở dang
Nỗi đau ai biết lỡ làng ai hay !

  Các anh đều về đông đủ, anh Sáu Hoa cũng về. Anh Ba đỡ má chập choạng từng bước mệt nhọc. Đám tang di chuyển đi bộ về hướng Long Điền. Ngày nào chiếc cầu sông Dinh trìu mến đưa anh, giờ cầu ngậm ngùi  tiễn đưa anh một lần cuối. Đây Long Điền nơi chôn nhau cắt rốn của anh mà cũng là quê của chị Lan, nơi ngàn đời anh an nghĩ. Con đường vào nghĩa trang gia đình, cát trắng quá buồn hiu hắt qua hàng cau mái lá.

Súng vang thay tiếng pháo hồng
Ngây thơ goá phụ mộ chồng lệ rơi
Chiều nao anh chị chung đôi
Chiều nay trên mộ chị ngồi lẻ loi !

  Anh được an nghĩ tại nghĩa trang già đình, gần miễu bà Long An. Mộ anh kế bên kim tỉnh của má,  gần phần mộ của cậu. Đoành... đoàng... đoành... Tiếng súng tiễn biệt nổ vang chát chúa, làm con tôi giật mình ngơ ngác. Nó úp mặt lên vai tôi  thút thít khóc. Tiếng kèn ai oán trầm buồn, tiễn đưa linh hồn người vị quốc vong thân. Nhìn ai cũng nước mắt lưng tròng , cảnh vật nhoà theo chiếc quan tài đang từ từ hạ huyệt. Tiếng cầu kinh hoà với tiếng chuông mõ, từng nấm đất liệng xuống huyệt, cát bụi lại trở về bụi cát. má vật vã khóc như mưa sa bão táp. tôi bế con vỗ nhẹ lưng nó.


Ngậm ngùi nắm cát trên tay
Hạt thương, hạt tủi  hạt cay đắng buồn
Hạt rơi mù nẽo chiến trường
Núi sông rời rã biển cuồng oan khiên

   Cho ít cát vào lòng tay bé nhỏ của con tôi nghẹn ngào:
  -Con liệng nắm cát này tiễn cậu đi! Từ nay cậu không còn để chở che cho mình nữa!
Trao con nắm cát rã rời
Gửi người dưới mộ  những lời tiếc thương
Buồn buồn nắm cát quê hương
Trả về cát bụi vô thường là đây
Khói hương bỗng ngậm ngùi bay
Trên quan tài lạnh cát gầy guộc rơi...

  Bước đến huyệt  liệng nắm cát xuống, quay lại tôi nó quẹt nước mắt nói như người lớn:
   -Con đợi ba về con mượn súng con giết Việt Cộng! Con sẽ trả thù cho cậu!
   Tôi sửng sốt nhìn con, không tưởng tượng được những lời từ cửa miệng của đứa trẻ mới 3 tuổi làm tôi giật mình. Cái ý tưởng căm hờn nhét vào đầu quá sớm, chưa gì đã biết hận thù, nó chỉ nghe Việt Cộng pháo kích vào đồn và cậu chết, chỉ biết thù người đã cướp đi mạng sống của người cậu mà nó thương yêu.

Trên mồ nắng úa chiều phai
Mưa lên áo trắng vì ai mưa buồn
Anh về nằm giữa quê hương
Chị buồn hiu hắt một phương thôi chờ 
Chiều nay chị khóc bơ vơ
Đặt cành hoa trắng trên mồ người thương!

  Mọi người tản mát ra về, chị Lan ngồi bên mộ chồng bơ vơ, gục đầu vào đôi cánh tay bờ vai chị run nhẹ. Chiều thật buồn, trong mầu nắng nhạt vàng úa pha chút làn mưa bụi  rưng rưng, bóng chị lẻ loi như đời người goá phụ!
  


Chị Lan(người vợ chưa cưới)


Gió mây lạc lõng giữa đời
Như cơn huyễn mộng cõi người phù du
Anh nằm yên giấc nghìn thu
Để người ở lại mịt mù trầm luân!


  Mưa  buồn rơi trên nấm mộ vừa mới đấp, mưa lạnh lùng làm ướt vàng khăn tang trên đầu người goá phụ trẻ, mưa buồn thiu trên vàng khăn tang của mấy em, mưa nức nở trên đôi gò má nhăn nheo của mẹ già, mưa nghẹn ngào qua mấy rặng tre xanh. Nhìn chị Lan thất thểu bước , bóng chị buồn hiu hắt  dần khuất  lối về chợ Long Điền. Một thời mơ ước làm cô dâu đã mù khuất, một thuở bên người chợt cuốn mất vào cõi thiên thu, mà nẻo tương lai bỗng mịt mù trong khói súng chiều quê. Mọi người trở lại nhịp sống hối hả, với chết chóc đợi chờ, chỉ mình anh ở lại nơi nghĩa trang vắng lạnh.

Chưa hai mươi em đã làm goá phụ
Khăn tang buồn giăng trắng cả không gian
Mặc áo tang em thay cho áo cưới
  Đêm nay buồn  anh ở lại nghĩa trang






 Nắm cát lạnh anh trở về với đất
Nghĩa trang buồn mù khuất nẻo tương lai
Mộ mới đấp rưng rưng mầu nắng úa
Thôi đợi chờ thèm quá một vòng tay !

Nẻo tương lai mịt mù trong  khói súng
  Nắm cát rời em đưa tiễn anh đi
Thời chinh chiến người đi không trở lại
    Goá phụ buồn thôi nói chuyện vu quy !


   Mới hôm qua anh còn cười nói, bồng bế con tôi vui đùa, nó nũng nịu đòi anh hái mấy cái bông bụp tím hình chuông trên hàng rào bông giấy. Thế mà hôm nay tiếng vui đùa còn lại chỉ dư âm. Tôi biết anh ở một nơi thật yên bình, nơi đó không có chiến tranh, không có hận thù. chỉ có người ở lại với nỗi mất mát vô bờ. Tôi chợt ý thức được hai chữ "vô thường".
  Cái chết của người anh thân yêu nhất, làm tôi oán trách hoá công, lần lượt  những người tôi yêu mến bị bức lìa đi, không đột ngột qua đời thì cũng chia ly vĩnh viễn! Tại sao người thiện hay yểu mệnh? Còn kẻ xấu ác luốn sống thọ?
   Từ ngày anh qua đời , chẳng bao giờ má cắt tóc con gái tôi nữa, mỗi lần chải đầu cho nó má lại nhớ đến anh, rướm nước mắt nhắc nhở :
   -Cậu Tám con thích tóc dài! Đừng bao giờ cắt tóc ngắn mà cậu buồn nha con!
  Cũng bởi một lần nọ, má thấy tóc nó phủ xuống trán, má mới cắt  phía trước cho mát. Chiều đi làm về , thấy thế anh mới cằn nhằn:
  -Ai cắt tóc cháu tui vậy! Giờ ngắn ngủn làm sao mà cột nơ! 





  Mất anh trong nhà không còn nghe tiếng hát, tiếng cười yêu đời của anh nữa! Má đem tất cả chim, thú của anh nuôi ra phóng sanh. nhìn mấy cái lồng trống rỗng, mà cây dầu, cây khế, cây cao cũng buồn hiu hắt! Vùng trời quê hương một mầu tang tóc ảm đạm, mẹ già như cây cổ thụ bỗng cằn cỗi sau những lần tang thương! Có những chiều má ngồi sàng gạo, nhìn mấy con sáo chuyền trên cây cao cây vú sữa mà trên mắt bỗng rưng rưng...

Bồng bềnh khói trấu nhà ai
Mẹ ngồi sàng gạo mắt cay trong chiều

  Chỉ trong mấy tháng  mà tôi chịu đến 2 cái tang, cái tang của người anh thân yêu và cái tang cho mối tình với người lính Dù Quân Y. Cái điểm tựa tinh thần không còn nữa, trong tôi chỉ còn lại mộ tối của nghĩa trang!

Hai lần tang trắng vành khăn
Dấu gươm lằn đạn vết hằn đau thương
Mình tôi đi nốt đoạn đường
Vắng anh cửa khép mảnh vườn quạnh hiu

   Riêng tôi chẳng còn thiết gì nữa khi Tình Yêu cuối cùng đã mất và người anh thương yêu không còn nữa. Nụ cười chợt tắt ngắm sau cánh cửa thời gian. Nẽo tôi đi, trước mặt là "biển oan khiên" đang đợi, mà "núi nghiệp chướng" đang chờ! Tôi độc hành đi nhặt từng mãnh vỡ để vá lại chuyện lòng!

Khi yêu tình đẹp như mơ
Tình đi ta chít khăn sô âm thầm
Khi yêu những tưởng trăm năm
Bỗng nhiên hoá bướm nên tằm bâng khuâng...

   Mỗi chiều, tôi hay bế con ra giếng sau cạnh cây ô môi, đứng im lìm như thân tượng đá nghìn năm đợi chờ. Tôi dõi mắt về dãy núi xa xa mà thương nhớ mãi một cánh hoa dù. Nhìn đàn chim chiều mệt mỏi bay về tổ mà ngậm ngùi cho thân phận mình. Tôi mỉm cười chua chát!  Chim kia mong về tổ, còn tôi lại muốn bỏ tổ mà đi, vì cái tổ này không là tổ ấm mà nó lạnh lẽo vô cùng, bởi nó đã biến thành tù ngục đang giam hãm đời tôi.





Tôi vẫn đứng đây bên nay bờ đất lỡ
Đời quạnh hiu gầy guộc tháng năm buồn
Nghe đâu đây một  cung đàn dang dở
Chiều ly tan bởi nước bỗng xa nguồn !

   Trên đảo tương tư, tiếng chim Quốc bơ vơ kêu thương não nuột! Lắng nghe tiếng chuông chùa Long Cốc buồn ray rức trời mây. Hồi chuông không sao xoa dịu nỗi đau thương của riêng tôi, cuả người dân quá điêu linh vì chiến cuộc. Tôi bơ vơ trong cõi tạm đầy hệ luỵ chất chồng, trong khoắc khoải tuyệt vọng.

Đảo tương tư vắng bóng chàng
Bên rào hoa dại dây oan tím đời

   Từ khi vắng bóng chàng, đảo tương tư biến thành sa mạc chỉ có nắng gió rát ỏng, đảo trơ trọi không một bóng cây mà dòng suối cũng cạn khô. Hoa Tình Yêu  tàn úa, đảo mọc nhiều trái đắng dây oan. Mùa Xuân đã vĩnh viễn ra đi, bốn mùa chỉ còn lại mùa Đông nghiệt ngã tù đày! Tôi ngồi đây sầu tư như người goá phụ phiền muộn, nhỏ những hạt lệ cuối cùng cho vơi bớt thương đau!!!...

Ngậm ngùi hai chữ tình yêu
Tôi như goá phụ quá nhiều dở dang
Tình mình đi giữa lầm than
Chôn vào mộ tối nghĩa trang lạnh lùng !

  Mấy lần thoát ly không thành, tìm cái chết cũng không xong. Tôi nhận thức ra là mình còn quá  nhiều nghiệp chướng từ vô lượng kiếp. Hiểu như thế tôi chỉ biết cầu nguyện với anh Tám Búp, người anh thân yêu vừa nằm xuống. Ngày còn sống anh luôn che chở cho tôi, giờ anh đã chết  xin anh phù hộ cho tôi tìm ra sự thật, cầu cho má hồi tâm!

Bến tiêu tương với tháng ngày
Rối trăm nghìn mối bủa vây oán cừu
Người đời trăm kế ngàn mưu
Mà sông nghiệp chướng luân lưu chảy hoài...

  Chiều dần xuống sau rặng núi, tia nắng vàng vọt nhuộm vàng thêm khóm tre tàu. Đám mây trắng vắt ngang trên đỉnh núi Dinh che mờ cây thập tự giá, trông giống như chiếc khăn tang tôi vừa để tang cho anh Tám Búp hôm qua.


******


 (Xin bạn đọc tiếp Định Mệnh  2 
Trở về lối cũ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét