Bút Ký: Nghiệp Duyên 4
Từ Khi Em Là Nguyệt
Tác giả: Thanh Hiền-Dị Nhơn
Bell Thành phố sương mù - 2014
Từ Khi Em Là Nguyệt
(mừng ngày sinh nhật Nguyệt Từ Minh
mừng ngày tái ngộ)
Em vẫn là em... em là Nguyệt
Khi tròn, khi khuyết lúc đầy vơi
Nghìn năm vẫn sáng như ngày cũ
Nhìn xuống nhân gian mỉm miệng cười!
(mừng ngày sinh nhật Nguyệt Từ Minh
mừng ngày tái ngộ)
Em vẫn là em... em là Nguyệt
Khi tròn, khi khuyết lúc đầy vơi
Nghìn năm vẫn sáng như ngày cũ
Nhìn xuống nhân gian mỉm miệng cười!
Nói về trăng thì là một đề tài muôn thuở của thi ca, biết bao nhiêu thi nhân đã ca tụng về trăng. Cha mẹ hay dùng chữ hoa mỹ như Nguyệt, Hằng để đặt tên cho con. Trong bốn mùa, có lẽ mùa Thu là trăng đẹp nhất, vì thế ta chỉ nghe thi nhân ca tụng trăng Thu mà không không thấy thi nhân ca tụng, trăng Xuân, trăng Hạ hay trăng Đông!
Thi sĩ Hàn Mặc Tử đã tự xem mình là chủ nhân ông nên đem trăng ra rao bán, dù vô tình nhà thơ cũng làm tổn thương đến Nguyệt, đến Hằng. Trăng đang tự do dạo chơi thong dong tự tại, nở nào thi sĩ muốn nhốt trăng lại riêng cho mình, thì trăng sẽ đau khổ biết mấy, nhưng... ta nên cảm thông vì thi sĩ đang mang căn bệnh trầm kha hành hạ, một căn bệnh mà mọi người đều xa lánh. Bài thơ của thi sĩ được Trần Thiện Thanh phổ nhạc, đã đưa ca sĩ Trúc Mai lên đỉnh cao danh vọng, và cái tên Trúc Mai cũng gắn liền với bài hát đó. Rồi đến nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với bài "Từ khi trăng là Nguyệt" đã nổi đỉnh nổi đám một thời.
Em vẫn là em... em là Nguyệt
Khi thì sa mạc lúc rừng sâu
Ghé qua biển nhớ tìm trăng lạc
Chỉ thấy sầu dâng sóng bạc đầu
Dù hôm nay hay ngày mai, dù tháng này hay trăm năm tới, trăng vẫn là trăng của muôn thuở chẳng sở hữu của riêng ai. Người mang ảo vọng ta ví như "mò trăng đáy nước". Dù Đông hay Tây, dù Âu hay Á , dù trăng quê hương hay trăng nơi đất khách quê người, dù đứng nơi đâu dưới bầu trời này, trăng vẫn chiếu sáng trên thân phận con người, trên cỏ cây, hoa lá, len mình trong hốc đá cô liêu. Dù trên đỉnh núi thiêng Himalaya, hay đồng bằng Cà Mau, hay soi mình trong giòng nước thiêng sông Hằng, hay lang thang trong sa mạc nắng gió khô khan của Pakistan, hay trên Biển Nhớ Nha Trang mênh mông... Khi trăng tròn , lúc trăng khuyết, lúc trời trong mây tạnh, lúc mây mù che khuất. Rồi mây cũng tan, trả lạicho nhân gian ánh trăng huyền ảo mơ mộng thưở nào.
Em vẫn là em... em là Nguyệt
Trăng vẫn là trăng của thuở nào
Người mang ảo vọng tìm Nguyệt lãng
Chỉ thấy trăng tan sóng thét gào!
Dù đầy hay khuyết , dù trải qua mấy nghìn năm, mà vầng trăng vẫn còn đọng lại trên dòng đời sinh diệt như "chân như bất diệt". vầng trăng bất diệt kia sống mãi và tồn tại với thời gian, như giáo lý của Phật Đà mãi tồn tại cho đến hôm nay và về sau. Trăng vẫn hiện hữu như gương soi để ta thấy vô cùng trong hiện tại, để ta tự soi ốc đảo tự tâm, dứt bở những phiền luỵ, những bon chen, những tiếng chê, khen thị phi của người đời.
Dòng đời đưa đẩy... đẩy đưa
Trải qua mấy trận nắng mưa bất thường
Thong dong hành giả lên đường
Tâm không vướng bận chẳng vương luỵ phiền!
Con người vì danh lợi đã không ngần ngại làm ô nhiễm môi trường huỷ hoại thiên nhiên, tạo ra biết bao hoạ tai cho nhân gian. Mặt trời ngày càng nóng dần lên, sự nóng giận của mặt trời làm thời tiết thay đổi, nên mưa gió bất thường, tạo ra thiên tai thãm khốc. Cũng vì cái tâm bất thiện, tạo qua nhiều nhân xấu, nên khiến cho dính vào cộng nghiệp mà chết chung với nhau.
Mặt trời đóng vai người cha, trăng đóng vai người mẹ, khi cha mặt trời nổi nóng xử phạt đàn con, thì có mẹ mặt trăng với tấm lòng bao dung luôn che chở đở nâng cho đàn con. Trăng lúc nào cũng dịu dàng thương yêu, trăng không mang bão tố, không mang mưa lũ đến cho nhân gian, mà trăng luôn mang ánh sáng tỉnh thức soi rọi đến những nơi u tối không dấu chân người, trăng làm dịu mát những vùng sa mạc nóng bỏng khô khan, trăng xoá tan bao nỗi thống khổ, an ủi vỗ về những tâm hồn lạc lỏng cô đơn!
Trăng buồn trăng ghé bình nguyên
Mang theo anh sáng dịu hiền đến đây
Trăng gầy trăng vẫn ngủ say
Hình như biển khổ vẫn đầy trăng ơi!
Nhẩm lại mình đã sống bao mùa trăng viễn xứ? Trăng chẳng còn quyến rũ nữa bởi ta quá vất vả vì miếng cơm manh áo, làm việc như cái máy, chẳng có thời giờ mà ngắm trăng thưởng nguyệt. Cho đến khi quá tuyệt vọng đau khổ tận cùng, chẳng có ai tâm sự, chẳng có ai để than thở, ta mới nhớ đến trăng, nhớ đến Từ Phụ vẫn bên ta an ủi, đở nâng mỗi khi ta đau khổ vấp ngả trên dòng đời.
Cái không thể mất... mất rồi
Mình ta còn lại giữa đời phù du
Nỗi buồn thì cũng quá dư
Bao nhiêu ân oán cũng từ kiếp xưa
Mẹ với con cùng một lúc ra đi, tám năm sau thì người bạn đời cũng nối gót theo sau. Nỗi buồn chưa kịp nguôi ngoai, thì đợt sóng vô thường dồn dập ập đến, sóng sau dồn sóng trước làm tôi chới với ngả quỵ. Người bạn tri kỷ, tri âm Ái Khanh qua đời quá đột ngột làm tôi hụt hẩng. Cái còn, cái mất trùng trùng... duyên khởi, ta nắm bắt được gì khi mà ảo vọng bon chen làm ta mệt mỏi chán chường!
Còn lại đây những điêu tàn
Còn đây mất mát đêm bàng hoàng đau
Nỗi buồn cứ mãi hằng sâu
Làm sao vơi được nỗi sầu trăng ơi!
Chỉ một sớm một chiều tôi đã mất tất cả, chỉ còn lại nỗi cô đơn, nỗi đau buồn, phải tìm về cửa thiền mà tìm cho mình một chút bình yên. Những thời kinh sớm chiều chỉ khuây khoả phút chốc những nỗi đau mất mát. Tôi lấy công việc để tìm quên, lấy mỏi mệt vỗ về giấc ngủ. Sự cô đơn làm ta hoảng sợ, sự phù du của cuộc đời làm ta phải "đối mặt với chính mình".
Khi nhân duyên đưa đến, Nguyệt ghé lại cửa Không, Nguyệt đã kịp thời nắm lấy tay tôi mà kéo tôi đứng dậy. Chính nụ cười ấm áp kia, Nguyệt mở rộng vòng tay yêu thương, đã cho tôi một bờ vai để tựa vào, đã sưởi ấm trái tim mùa Đông buốt giá!
Em vẫn là em... em là Nguyệt
Vẫn trăng năm ấy vẫn dịu dàng
Vẫn ấp áp khi mùa Đông băng giá
Vẫn mơ màng khi mỗi độ Thu sang
Mầu nhiệm thay lời Phật dạy " quá khứ đã qua rồi, tương lai thì chưa tới, sự sống chỉ có mặt trong giờ phút hiện tại ".Tiếng chuông tỉnh thức đưa tôi trở về với sự sống. Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, vầng trăng vô thường vẫn xuất hiện bao trùm cả vạn vật, trăng vẫn tự do thong dong dạo chơi khắp mọi miền, trăng ghé qua dòng suối từ bi mà vuốt ve sõi đá muộn phiền! Trăng không quên ghé qua giòng sông hỷ xả, thăm biển cả mà nghe tiếng sóng vỗ ầm ì như đập vào nỗi khổ của chúng sanh.
Thong dong dạo khắp mọi miền
Ghé qua biển khổ muộn phiền chưa vơi
Giòng sông hỷ xả ươm lời
Hãy quên tất cả cuộc đời là mơ
Như lời của Tôn Giả Chagdud Tulku :"Tâm của mình là người nằm mộng và kinh nghiệm cuộc đời của mình là giấc mộng của Tâm ". Tôi thực tập bốn điều quán niệm của Ngài, và tìm cho mình con đường diệt khổ .
Trong hai người bạn đạo mà tôi gần gủi và giúp đở tôi nhiều nhất về mặt tinh thần phải kể là Hương Tâm Vân và Nguyệt Từ Minh. Những lúc trên chùa quá mệt mỏi tinh thần xuống dốc, khi thì Nguyệt Từ Minh, lúc thì Hương Tâm Vân, kéo tôi về nhà các bạn để tôi dưỡng sức lấy lại tinh thần. Hai bạn như hai bờ vai cho tôi nương tựa, để tôi tìm quên, để tôi lấy lại niềm tin mà tiếp tục sống, mà bước những bước chân vững chắc trên con đường đạo.
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Bên bạn hiền quên hết chuyện thương đau
Gió lao xao sóng vỗ bờ lau lách
Nguồn cội ngày xưa chợt bước vào
Thời gian sau không lâu, tôi một mình một bóng quay về quê cũ, Nguyệt cũng sống an phận bên con gái với rể ngoan hiền chờ đứa cháu ngoại đầu tiên chào đời.
Sau hai năm dài vắng bóng, tôi như gã cùng tử lang thang tìm lại cội nguồn xưa. Dòng đời đã đưa tôi đi thật xa, sự nhiệm mầu nào đã kéo tôi trở về, vực tôi lên khỏi bờ vực thẳm? Nguyệt vẫn còn đây với vòng tay mở rộng, với nụ cười hiền dịu trên môi. Ngày tái ngộ tay cầm tay, mặt nhìn mặt nói không ra lời.
Hôm đó nhằm ngày rằm, tối đó tôi ngủ lại nhà Từ Minh . Tôi chưa có xe nên Từ Minh đến chở đến chùa Pháp Vũ tu học. Trên đường về nhìn trăng Nguyệt mới tâm sự vì sao bạn có tên Nguyệt.
Em sanh ra vào đêm trăng sáng
Cha nhìn trăng cha đặt tên em
Những mong em sáng như vầng nguyệt
Toả khắp nhân gian ánh trăng thiền!
Nguyệt sanh vào đêm trăng rằm tháng mười, cha Từ Minh không biết đặt tên chi, khi ông nhìn vầng trăng rằm thì mới đặt cho con là Nguyệt, và từ khi em là Nguyệt, em cũng như vầng trăng kia khi đầy khi khuyết cũng ba chìm bảy nổi chín lênh đênh.
Hôm đó mấy đứa con giả vờ quên ngày sinh nhật của mẹ, đã sắp đặt với mấy cậu sẽ tổ chức sinh nhật trể. Tôi thì cũng mới biết nên cũng chẳng có quà gì cho bạn. Sẳn mới đi chợ có mua hộp chà là nên kéo Nguyệt Từ Minh ra ngoài nhà thuỷ tạ ngắm trăng. Đại Sơn là pháp danh của rễ, thấy hai đứa rù rì với nhau nên nói vói theo :
"Sao mà nghi quá"
Nguyệt quay lại phân bua:
-Nên nhớ là hai đứa đều có gia đình nha!
Thắm ý cả ba cùng phá ra cười!
Em biết không bởi em là Nguyệt
Khuyết rồi tròn đời mãi không yên
Chướng ngại trãi dài theo kiếp số
Trùng trùng duyên khởi lắm khổ đau
Nhìn lên nền trời trong xanh không gợn một áng mây, trăng tròn vành vạnh toả sáng trên mặt nước lung linh, lấp lánh trên những lá súng. Gió vẫn không ngừng lao xao qua hàng lau xậy. Ta chợt nhớ lời nói của Tổ Huệ Năng " gió động hay lá động? " Ta chợt hiểu lời Tổ " gió chẳng động, lá chẳng đọng mà chỉ do vọng động của tâm ".
Em biết không bởi em là Nguyệt
Bởi trăng buồn trăng rụng ao sâu
Gió chuyển động lay bờ cát huyễn
Nắm bắt được gì chỉ khổ đau !
Một thoáng lãng mạn, một thoáng đam mê bởi bên ta đang có Nguyệt, có trăng bầu bạn. Dưới mặt hồ bóng trăng mờ ảo quá quyến rũ làm ta mê mờ giữa thật và mộng. Ta không say rượu nhưng ta say trăng, say tình tri kỷ, tri âm, làm tôi quên mất là mình không biết bơi. Nguyệt chèo dọc theo mé bờ, lướt qua dề lá súng. Tôi đòi chèo ra xa, khi đến khoảng giữa hồ thì hai đứa buông máy chèo, mặc cho nước muốn kéo thuyền trôi đâu thì trôi...
Mặt hồ lấp lánh bóng trăng óng ánh như nạm vàng, nạm ngọc, huyền ảo mông lung, trăng đắm mình trong dòng nước giữa vũ trụ bao la vô cùng tận. Trong giây phút đó, trí óc và tâm hai đứa đều trống rổng, bao nhiêu phiền toái, bao nhiêu đau khổ, bận bịu bỗng tan biến vào hư không!
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Buông mái chèo mặc con nước trôi xa
Cả vũ trụ bao la không bến đổ
Hằng đi rồi chỉ còn Nguyệt với ta!
Trăng trên cao trông thật xa, nhưng ta cảm thấy thật gần, thật ấm áp biết bao. Trăng cảm thương cho thân phận phù du của kiếp người. Cả bầu trời tinh tú lấp lánh, ánh trăng thiền đang mơ màng nhìn Nguyệt... Nguyệt nhìn trăng, cả vũ trụ như ngừng đọng, trong phút giây ngắn ngủi đó cái suối nguồn pháp giới như hiện hình "bất sanh bất diệt". Cái còn, cái mất mà duyên khởi bắt đầu từ đâu? Dòng sinh tử như dòng nước tuôn chảy không ngừng "chết không là hết mà chỉ là mới bắt đầu".
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Hằng thẹn thùa lơ lững ánh trăng mơ
Ta ngẩng lại nhìn dòng đời xoay chuyển
Trôi về đâu ? Sinh tử giữa đôi bờ !
Ta lắng lòng nghe tiếng gọi muôn trùng vọng về từ cõi xa xăm nào đó. Ta nắm bắt được gì khi bước chân hối hả vì cuộc sống sô bồ, bởi cuồng phong bão tố làm dậy sóng khuấy đọng biển vô minh, chỉ là những khổ đau của kiếp sống, những mất mát trong đời, những thao thức hoài mong với nuối tiếc buâng khuâng, khiến ta hụt hẩng làm dao động tâm ta.
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Vầng trăng thiền tỉnh lặng sáng lung linh
Gió mơn trớn cợt đùa trên lá súng
Chèo vô tình khuấy động biển vô minh !
Đời người như một thoáng mây bay mà cõi tâm bao lần dao động bởi những đợt sóng vô thường. Đừng để tâm ô nhiễm, đừng để tâm hoang vu bám đầy phiền não cuộc đời, đừng để rêu mốc bám đầy tâm hồn, mà hãy sống tỉnh thức ta mới nhận ra sự nhiệm mầu của suối nguồn Pháp giới, đừng để vọng tưởng lăn xăn kéo lôi, mà ta phải đủ định lực để không bị chi phối mà nghe lời quyến rũ làm mình lạc lối quên đường về!
Bởi tâm người ô nhiễm
Nên thế giới xấu xa
Bởi tâm không chánh niệm
Máu đổ cõi Ta Bà !
Chỉ vì một lời nói không đâu mà làm tâm ta dao động, chỉ vì một lời nói khích làm đảo lộn gây việc binh đao, cũng do tâm ta ô nhiễm bởi căn bệnh "tự tôn, tự đại" mà làm cho thế giới này xấu xa càng xấu xa hơn. Sự thay đổi vô thường đang chuyển mình từng phút, từng giây, đừng buông lung để ngày tháng cứ trôi đi. Không có gì tồn tại với thời gian bởi "sanh diệt vô thường ".
Bởi tâm này ô nhiễm
Nên thế giới lao đao
Bởi tâm này tạp niệm
Nên mãi mãi khổ đau !
Hãy ứng dụng Phật Pháp vào cuộc sống, còn mất, thắng hay thua, được cũng không vui, mất cũng chẳng tiếc, ta vẫn an nhiên tự tại, biết sống an lạc là nguồn hạnh phúc vô biên, là mục tiêu tối hậu của chánh pháp. hãy mở rộng tâm mình, hãy biết yêu thương và tha thứ, hãy buông bỏ tất cả cho tâm thôi vướng bận.
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Trăng dịu dàng soi sáng khắp nhân gian
Một tâm trong giữa sóng đời nghiệt ngả
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến bình an !
Hãy nương vào giáo lý của Như Lai như nương vào ngón tay để nhìn ánh trăng kể từ khi thấy Nguyệt. vầng trăng như biểu tượng chân lý của Phật Đà, một vầng trăng bất diệt, như hôm nay Nguyệt nhìn trăng, trăng nhìn Nguyệt. Như tự soi rọi mình, đừng nắm bắt vọng tưởng, đừng nhận bóng trăng dưới mặt hồ mà bỏ quên bóng trăng thật trên cao. Hạnh phúc an lạc chính là đây cần chi phải bôn ba tìm, cầu.
Hạnh phúc nào có đâu xa
Cần chi ta phải bôn ba tìm cầu
Dù mai trôi dạt về đâu
Nương vầng trăng sáng nhiệm mầu nghe em !
Tôi rất an tâm về Nguyệt, dù trãi qua bao sóng gió, bao thăng trầm trong cuộc đời mà nụ cười vẫn nở trên môi, Nguyệt đã vịn vào giáo lý của Phật đà mà đứng dậy, như tôi đã vịn câu thơ thiền mà đứng dậy. Hãy vững tay cheo Nguyệt nhé, bạn chèo lái, tôi chèo theo, bạn không lẻ loi vì có bạn đồng hành trên con đường tu tập.
Nguyệt ngắm nhìn trăng... trăng nhìn Nguyệt
Nhìn lại mình sự nghiệp cũng hoàn không
Vẫn tự tại dù có còn hay mất
Vững tay chèo giữa biển khổ mênh mông...
Xin cảm ơn trăng! Xin cảm ơn Nguyệt đã giúp tôi trở lại vườn thơ sau những năm dài vắng bóng. Chúc mừng Nguyệt một ngày sinh nhật bên tình đạo đầy thiền vị. Mong rằng với ánh sáng nhiệm mầu của Phật pháp sẽ giúp cho những con người còn tiếp tục gánh chịu oan nghiệt, có thể chửa lành những vết thương mà lâu nay chửa chẳng lành. Mong mọi người biết tha thứ, biết yêu thương, luôn mở rộng tâm nhân ái, luôn như vầng trăng dịu hiền luôn hiện hữu bên ta, để nhắc nhở đời là "vô thường ", mà cuộc sống có lúc thăng trầm như vầng trăng khi tròn, khi khuyết!!!...
Viết từ xứ biển- rằm tháng mười 2011
*****
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét