Copyright 1993 by the author . AllRights Reserved
Tác giả giữ bản quyền.
![]() |
Biển NHA TRANG Hoạ sĩ THANH TÂM (THANH HIỀN) Hình bìa thi phẩm BIỂN NHỚ |
Thanh Hiền- Dị Nhơn
Thay Lời TựaVĩnh Liêm: Điểm Thơ Biển Nhớ của Thanh Hiền,
Trái bom nổ chậm ở hải ngoại
Tình yêu đã có từ lúc con người hiện trên quả địa cầu này. Trải qua mấy chục ngàn năm, bản chất của Tình Yêu không thay đổi, chỉ có hình thái của tình yêu thay đổi theo thời gian và không gian ,theo đà tiến hóa văn minh của khoa học kỹ thuật.Xã hội Việt Nam nói riêng ,đặc biệt trong giới nữ lưu, mãi cho đến thế kỷ 18 thi đàn Việt Nam mới rải rác xuất hiện Đoàn Thị Điểm , Hồ Xuân Hương, và Bà Huyện Thanh Quan.Bà Đoàn Thị Điểm qua Chinh Phụ Ngâm(nguyên tác bằng chử nho của Đặng Trần Côn), bà ký thác tâm sự xuyên qua câu chuyện người chinh phụ mòn mỏi đợi chồng đi lính xa không về,một thứ tình yêu trong khuôn khổ lễ giáo của xã hội Việt Nam thời bấy giờ.Bà Hồ Xuân Hương(tiền bán thế kỉ 19) đặc biệt về thể loại châm chọc ,đối đáp với những lời và lẳng lơ và chua chát(Dương Quản Hàm: Văn Học Việt Nam trang 130),mới đọc qua ai cũng phải đỏ mặt,nhưng khi hiểu rỏ tư tưởng của bà thì ý lại “thanh”. Thơ cuả bà cũng chưa hề bày tỏ sự bi lụy vì tình yêu mặc dù Bà bị khổ tâm vì làm vợ lẽ. Riêng Bà Huyện Thanh Quan( tiền bán thế kỷ 19),thơ của Bà chuyên tả cảnh thiên nhiên đượm nỗi buồn man mác ,chưa thấy bà nói đến tình yêu,dù là thứ tình yêu tinh khiết.Mãi đến thế kỷ 20,thi đàn Việt Nam mới thấy xuất hiện một Tương Phố với bài văn xuôi để đời “Giọt Lệ Thu”làm rung chuyển thi đàn ,người người bàn tán. Đó là cuộc “cách mạng” của Bà cũng chỉ ở một giới hạn nào đó ,không đến nỗi phá vỡ hoàn toàn bức rào kiên cố của lễ giáo thời bấy giờ.Tiếp theo chân của Tương Phố , T. T.Kh dấy động,một cuộc “cách mạng”đợt nhì qua bốn bài thơ : Bài Thơ Thứ Nhất, Hai Sắc Hoa Ti Gôn, Đan Áo Cho Chồng và Bài Thơ Cuối Cùng. Tất cả bốn bài thơ đó đều xuất hiện trong năm 1937,sau đó không ai còn nghe thấy tên T.T.Kh nữa. Phải kể đây là đợt “cách mạng” có phần nào bạo động hơn đợt một của Tương Phố (kể cả hình thức lẫn nội dung) và thành công một cách đáng kể.Sau T.T.Kh ,thi đàn Việt Nam có một khoảng trống khá dài,mãi cho đến thập niên 60 mới thấy xuất hiện một Lý Thị Kim Nương( rất ngắn chưa có tác phẩm xuất bản) và tiếp theo đó là một Lệ Khánh sang rực trên thi đàn với 7 tập thơ,nhưng chỉ có 3 tập thơ được nhắc nhở tới nhiều,đó là: “Em Là Gái Trời Bắt Xấu”,”Vòng Tay Nào Cho Em”, và “ Nói Với Người Yêu”. Lệ Khánh cho nổ “trái bom” Em Là Gái Trời Bắt Xấu làm rung chuyển thi đàn Miền Nam mà dư âm vẫn còn văng vẳng cho đến ngày nay.Đùng một cái ,ở hải ngoại này,”trái bom nổ chậm” của Thanh Hiền vừa phát nổ vào cuối năm 1993 qua thi tập Biển Nhớ. Mặc dù sức công phá chưa tới ngàn cân,nhưng nó làm cho người đọc phải bồi hồi xúc cảm. Trái bom này chứa đựng tất cả gần 150 “hợp chất” (bài thơ) dầy hơn 1 phân(gần 200 trang).Trái bom Biển Nhớ được gửi đi từ Florida vào mùa Thu 93,qua trung gian của một người bạn thơ,mãi đến cuối tháng 4/94 tôi mới nhận được. Sau khi khui hợp thư ra,bốc hết giấy gói,đọc xong các “hợp chất”mới biết là “trái bom nổ chậm”nhưng lại rất dễ thương. Tác giả Thanh Hiền tự tay vẽ tranh bìa và phụ bản. Lẽ dĩ nhiên là tự xuất bản lấy. Trái bom trị giá 10 đô,vừa túi tiền của các cô nữ sinh hay ăn quà vặt.Thanh Hiền,tác giả trái bom nổ chậm này,trong mấy năm gần đây đã xuất hiện trên một vài tờ báo Việt ngữ ở hải ngoại. Tuy nhiên các hợp chất trong trái bom nổ chậm đã được tác giả “biến chế” trong vòng một năm(92-93). Có thể nói Thanh Hiền có sức “sản xuất”dẽo dai và lien tục, một nguồn thơ lai láng trong một con người với vóc dáng mảnh mai.Người viết phải bỏ công “phân chất” các “hợp chất” trong “trái bom” Biển Nhớ để xem sức nó công phá đến mức nào. Lẽ dĩ nhiên là với sự xúc động mãnh liệt,với nhãn quan của người thưởng ngoạn,với kinh nghiệm của người khai phá. Người viết chưa có dịp tiếp xúc với tác giả cho nên chưa có sự liên hệ quen biết,do đó không có sự thiên vị ở trong bài nhận định này. Vả lại chính người viết thường khe khắt với chính mình,cho nên cũng không thể châm chế để lấy lòng tác giả.Trước hết tập thơ Biển Nhớ với hình bìa dễ nhìn,màu sắc thanh nhã,trình bày gọn ghẽ. Tuy nhiên có điểm hơi thô là tác giả để dòng chữ khá to” Orlando Florida,Hoa Kỳ 1993” nơi trang bìa. Điều này nên tránh để tập thơ được mát mắt hơn. Còn bức tranh Biển Nhớ lại để sát đầu thi tập trong khi tựa đề tập thơ lại để xuống dưới. Trong ngành xuất bản,điều này ít khi xảy ra vì khi đặt tập thơ lên kệ sách nó sẽ bị các cuốn khác che khuất tựa đề và chỉ còn thấy 1/3 bức tranh mà thôi. Đó là phần kỹ thuật trình bày bìa sách ,lần sau tác giả nên cố tránh lỗi lầm này. Ngoài tài làm thơ, Thanh Hiền còn vẽ tranh nữa. Qua bức tranh bìa,bố cục khá vững,đường nét khá nhuần nhuyễn. Có thể nói Thanh Hiền là một nghệ sĩ đa tài ,thi họa hòa hợp.Trở lại nội dung thi tập Biển Nhớ ,người đọc bắt gặp 1 diễn đàn thú vị là nội dung thuần nhất,dàn trải tình yêu từ đầu đến cuối. Hình như mỗi bài thơ trong thi tập là một mối tình của tác giả ,đi từ mối tình đầu đến mối tình cuối,toàn những mối tình dang dở. Đó là một biển tình lai láng,một biển nhớ mênh mông ,một biển sầu chất ngất,một đại dương chứa đầy khổ đau hệ lụy chất chồng. Phải chăng nữ sĩ Thanh Hiền hệ lụy vì tình?Không có bài thơ nào trong thi tập đượm một chút vui tươi,dù là niềm vui gượng gạo . Chẳng những tác giả khóc thương cho những người bạn gái đồng cảnh ngộ. Người sao mà nhạy cảm quá! Hỡ một chút là đổ lệ!Tới đây lỡ chuyến đò yêuVì đâu? Lệ đổ trăm chiều xót xa(Chuyện đã rồi)Khi ấy hoa rụng nàng cũng bật khóc:Sáng nay nắng qua nhàNhìn hoa sứ rụng KHÓC ÒA vì thương!(Hỏi nàng thương chăng)Một con chim buồn bả lặng thinh cũng làm nàng thương cảm:Chin sâu buồn bã lặng thinhThương đôi mắt Lệ chim nhìn hoa rơi…( nàng thương chăng)Khi xa cách người yêu ,lòng tác giả không lúc nào nguôi ngoai và nàng tự đầy đọa chính mình . Đối với Thanh Hiền ,mỗi năm là một thế kỷdài đau xót:Bảy năm ,bảy thế kỷ dàiCơm chan NƯỚC MẮT đọa đầy thân côi!(Con đò vô duyên)Có thể sẽ có độc giả cho rằng Thanh Hiền diễn đạt tình cảm có phần quá trớn,nhưng hãy thông cảm cho thân phận lạc lỏng của nàng nơi đất khách quê người:Đường cùng có phải là đây?Đầm đìa NƯỚC MẮT tràn đầy biển sông!(Con đò vô duyên)Cuộc bể dâu năm 1975 đã xuôi khiến cho chàng và nàng lạc nẻo. Vì vậy nàng nhớ thương chàng ngay cả trong giấc mơ:Đêm qua em khóc trong mơĐầm đìa NƯỚC MẮT ướt bờ vai anh!(Chao ôi! Bỗng nhớ Trường An)Khi cơn mơ tàn thì nỗi nhớ của nàng càng hoay hoắc hơn:Như mưa sùi sụt đêm ngàyEm đi NƯỚC MẮT rơi hoài tháng năm!Nha TRang vẫn khóc âm thầmNgười đi…đi mãi biệt tăm cuối trời!(Chao ôi! Bỗng nhớ Trường An)Người đọc không thể nào đếm hết được bao nhiêu lần Thanh HIền khóc cho mối tình dang dở. Nỗi buồn chất ngất của nàng khiến cho người đọc cũng phải bùi ngùi thương cảm:Mắt buồn Lệ chẳng ai lauLòng như băng tuyết trắng mầu thời gian!(Vui buồn vì bởi Xuân Thu)Nắng mưa thường làm cho nhà thơ xúc cảm:Nắng qua mưa đến vội vàngƯớc đôi mắt Lệ hỡi chàng có hay?(Hoa rụng vì đâu)Thỉnh thoảng người đọc bắt gặp Thanh Hiền họa thơ của Trần Vấn Lệ. Sự rung động có phần kém đi nhưng cũng không dấu được những dòng lệ tủi:Mưa bay qua ,NƯỚC MẮT buồn ở lạiLời đắng cay xin trả hết cho ngườiVà:Lệ hay mưa nhạt nhòa lên mái tócĐánh mất rồi mơ mộng tuổi thơ ngây…(Thà như tượng đá)Bạn đã đếm được bao nhiêu chữ Lệ,Lệ Mắt,KHÓC rồi nhi?Người đọc mới chỉ lướt qua mấy bài thơ ở đầu thi tập mà đã thấy tràn ngập Lệ rồi! Dường như Lệ (nước mắt)là “bạn” thân thiết của nữ sĩ ,cho nên khi nàng nhìn thấy sương đêm thì nước mắt của nàng cũng trào ra:Nửa đêm lành lạnh sương đêmHình như NƯỚC MẮT ướt mèm vầng trăng!(Em ngủ với trăng)Ngày xưa nàng yêu 1 chàng lính chiến nhưng chờ hoài không thấy chàng trở lại nên mắt nàng đẳm lệ:Bên giàn hoa giấy em chờAnh không về nữa Lệ mờ bóng mây!( giàn hoa giấy)Kế đến là mối tình khác ,mối tình Hoa Ô Môi. NHưng mối tình ấy cũng chóng tàn!Ô môi mới nở tàn mauĐể con bướm trắng rầu rầu bay đi…Ô môi gạt Lệ chia lyNhìn theo người ấy rèm mi hoen rồi!(Hoa ô môi)Tôi không biết Thanh Hiền có bao nhiêu mối tình từ buổi dậy thì cho đến nay. Tới đây ,tôi vừa phát giác một mối tình mới nhất(?) của nàng. Nhưng mối tình này cũng chỉ là mối tình thơ dang dở mà thôi!Gặp nhau chưa nói đã lìaHứng rồi mấy giọt sương khuya sắp tàn…………….Thương ai nên cũng muốn liềuSợ đời sẽ khổ sợ nhiều trái ngang!……………..Quê người gặp chỉ còn thơTrăm năm biển nhớ vẩn chờ người xa!………………Bên này biển nhớ Lệ ơiThương về bên ấy phương trời Cali!( Gió đưa hoa cải trong vườn)Thế cũng chưa hết đâu! Tác giả lại dẫn người đọc trở về quá khứ của nàng với những mối tình ngang trái thân thương:Hỏi em sao bỏ người thương?Để cho Lệ ướt con đường tên em!Bởi vì đời chỉ màu đenBởi vì bổn phận đành quên một người!Mất anh NƯỚC MẮT ngậm ngùiHàng dương vi vút như lời thở than!………………..Chiều xưa nửa tỉnh nửa điênChiều nay em KHÓC buồn lên biển sầu!( Chiều nay chợt nhớ chiều xưa)Chỉ cần một buổi chiều buồn cũng làm cho thi nhân nhỏ lệ!Hồn thơ chợt bỗng rã rờiNhỏ thành GIỌT Lệ thay lời đau thương!………………..Một mai ta có qua đờiXin dòng dư Lệ chút lời tiếc thương !( Một mai ta có qua đời)Đối với Thanh Hiền, một bài hát cũ nào đó bỗng làm cho nữ sĩ nhớ đến cố nhân :Chiều nay biển nhớ sương mùTrang thơ bỗng ướt hình như Lệ trào ?( Biển nhớ 2)Thanh Hiền lớn lên trong cuộc chiến nên nàng đã từng chứng kiến nhiều cảnh đau thương do chiến tranh gây nên,mà hình ảnh chiếc xe tang là một cảnh tượng não nề làm cho nàng xúc động mạnh nhất :Xe tang trắng cả con đườngTượng ngồi lặng lẽ mắt vương Lệ rồi !……………Năm nào ? tượng KHÓC người điNước non tan nát bởi vì tại ai ?( Tượng đá ngậm ngùi)Có lẽ cuộc đời Thanh Hiền chỉ yêu những anh lính trận nên rãi rác trong thi tập Biển Nhớ người đọc bắt gặp hình ảnh của anh lính chiến :Nha Trang NƯỚC MẮT rơi rơi…Hồn phiêu phách lạc lúc rời xa anh !…………..Em nhìn nắng vỡ trên tayBiển xanh bỗng mặn Lệ đầy trong sương !( Xa anh em bỏ cây đàn)Tới đây người đọc mới được tác giả tiết lộ một điều : hận tình đen bạc ! hãy lắng nghe thi nhân thố lộ tâm sự của nàng :Qua cầu NƯỚC MẮT bỗng vươngMới hay số kiếp đoạn trường là đây !Ai bày con tạo lá layHận tình đã kết trên cây muộn phiền!Thói đời đen bạc đảo điênĐưa tay hái nhánh sầu riêng mà buồn!Nét gầy ngơ ngẩn soi gươngTự dưng Lệ tủi bỗng tuôn ngậm ngùi…Đếm xem có mấy ngày vuiTrách cho Nguyệt Lão khiến xui làm gì!Hai hàng Lệ chĩu bờ miTình xưa vỗ cánh bay đi phương nào ?( Dặn dò)Đối với người bình thường khi nhìn vạt nắng thì lòng cảm thấy vui vui,nhưng đối với Thanh Hiền thì vạt nắng cũng làm cho lòng nàng buồn buồn tủi tủi :Gửi anh chút nắng cuối đờiDấu đi giọt Lệ đang rơi âm thầm !( Gửi anh chút nắng)Yêu say đắm để rồi sầu hận một mình. Thi nhân tự biết mối tình ấy không thể nào kết hợp được nhưng nàng vẫn cứ yêu và nuốt cay đắng một mình:Rưng rưng nước mắt rưng rưng…Thương sao một cánh phù dung chóng tàn !…………………Anh say ừ nhĩ anh sayNuốt cay với đắng đong đầy GIỌT CHÂU!( Tình xa)Có thể nói không lầm rằng Mưa, Nắng ,Mây, gió, Hoa, Biển, Sông, Trăng, Đêm, Lá, Thu ,Đông… là những hình ảnh thân thương gần gũi nhất của Thanh Hiền. Đọc suốt thi tập Biển Nhớ người đọc bắt gặp hầu hết những hình ảnh ấy. Hình ảnh cơn mưa như gắn liền với giọt nước mắt của nàng:Mưa ,mưa trên mắt Lệ nhòaTrời bày số kiếp phận ta như người!( Mưa vẫn cứ bay)Chỉ một người tình đến muộn màng trong đời nàng cũng làm cho nước mắt nàng tuôn rơi lả chả:Sao anh đến trể muộn màng?Để thơ NƯỚC MẮT tràn đầy biển đông!( Chín năm anh ở nơi đâu?)Thanh Hiền không là “ Con gái trời bắt xấu” như Lệ Khánh ta thán. Điểm khác biệt giửa Lệ Khánh và Thanh Hiền là dường như Lệ Khánh chỉ có một người tình duy nhất(?). người đọc chưa đếm được bao nhiêu mối tình của Thanh Hiền,nhưng biết chắc chắn Thanh Hiền có ít nhất dăm ba mối tình,và mối tình sau cùng là mối tình tị nạn. Đối với Thanh Hiền, dù là mối tình đầu hay tình cuối thì mối tình nào cũng đều đẹp cả:đẹp trong mộng ,đẹp trong mơ ,đẹp trong dang dở,đẹp trong tuyệt vọng…Mỗi lần nàng gợi nhớ đến tên người yêu cũ là mỗi lần dòng lệ bỗng tuôn trào:Gọi anh sao Lệ bỗng saMưa về bên ấy mưa qua bên này!……………………Gọi anh NƯỚC MẮT hai hàngDòng sông chia cách mấy ngàn dậm xaGió ơi ! có biết chăng là?Em vừa mới KHÓC nên nhòa bóng trăng…( Xin anh đừng hỏi)Không hiểu Thanh Hiền có bị ảnh hưởng bởi những vần thơ sầu mộng của Lệ Khánh chăng mà hồn thơ của hai thi nhân đều gặp nhau ở một điểm: KHÓC ! Lệ Khánh sống ở miền đồi núi nên hồn thơ của nàng thường hay đắm chìm trong sương mù Đà Lạt chập chùng đồi núi:
Hai mùa Thu Đà LạtTrời mưa rưng rưng hoàiÂn tình em mất mátNhưng nào đâu trách ai( Lệ Khánh – Hai mùa Thu Đà Lạt)Những ngày mưa Đà LạtChờ hoài không thư anhChắc lòng ai đổi khácTình yêu sao mong manh?( Lệ Khánh)Còn Thanh Hiền sống ở miền biển (biển Bà Rịa, biển Nha Trang và bây giờ biển Florida) nên hồn thơ của nàng cũng đắm chìm trong biển cả mênh mông:Em về ngắm biển rưng rưngĐắng dòng NƯỚC MẮT lạnh lùng nước trôi…Thấy anh lưu lạc xứ ngườiCòn em thì cũng một đời lưu ly!……………..Em về ngắm biển mây bayThấy anh gục xuống Lệ đầy cơn say( Chở hoài ước mơ)Đó là những dòng thở than của nàng với người yêu ở miền đất tạm dung này. Nhưng chưa hết! Nàng lại dẫn người đọc đi ngược về dĩ vãng của nàng:Bốn năm như giấc chim baoMắt xanh nhuốm Lệ vì sao hởi người?Tại anh hay lỗi tại trời?Mà tình hai đứa rã rời tơ duyên!(Mấy ai học được chữ ngờ).Yêu là tự nguyện hiến dâng,không cần đòi hỏi để được đền bù. Chính vì thế mà Thanh Hiền chuốc lấy niềm đau mất mát khi hai người xa nhau:Lệ rơi lem mấy dòng thưRa đi chẳng tiếng tạ từ người thương!…………………Đi thêm một bước qua cầuChỉ đau có thế, Lệ sầu ai đong?( Hỏi người còn nhớ ta không)Người con gái không sao tránh khỏi một lần lên xe hoa. Nhưng nàng lên xe hoa với ai đây? Với người mình yêu hay với người mình không thương? Thanh Hiền đã là nạn nhân của tục ép duyên còn sót lại ở xã hội Việt Nam trong thập niên 60.Quãng đường tuổi mộng đi quaChao ôi! NƯỚC MẮT Lệ nhòa biển sông!Tròn trăng mẹ bắt lấy chồngNhư con chim nhỏ trong lồng khó ra!Mai về làm vợ người taNgười đâu xa lạ thấy mà khó ưaMón hàng kẻ bán người muaNgười cười tôi KHÓC như mưa tiều điều !(Ngày tháng ngậm ngùi)Rồi nàng lại bước thêm bước nữa ! Nhưng lần này nàng là kẻ đến sau nên làm cho nàng tủi phận :Tủi thân em kẻ đến sauSông sầu mấy nhánh Lệ đau mấy tầng ?……………..Đến sau nên chịu thiệt thòiBuồn hiu hắt đến dòng đời lênh đênh…( Đến sau nên chịu thiệt thòi)Đối với những người tình đến muộn trong cuộc đời nàng,Thanh Hiền chỉ còn biết giữ kín tiếc thương trong lòng vì nàng biết rằng không thể nào nối được nhịp cầu :Gửi anh một chút tình cayThêm dòng Lệ đắng xa hoài nghìn năm !(Lệ đắng)Dù có gặp nhau chăng nữa thì hai người cũng phải xa cách nhau thôi. Dù chỉ một giờ hay một đêm nằm trọn trong vòng tay ấm của người thương củng đủ cho đời bớt cô đơn. Nhưng khi chia tay ai về nhà nấy là lúc nỗi nhớ nhung da diết khôn nguôi !Mây mưa… mưa suốt cả đêmNhớ vòng tay ấm chợt thèm nụ hôn !Hứng dùm những giọt Lệ buồnNgược dòng dĩ vãng mà thương một người !( Em về trăn trở đêm vơi)Chính những lúc xa cách đó ta mới hiểu được lòng nàng. Người thơ đã ký thác tâm sự qua những dòng thơ đầy máu lệ :Bài thơ hạnh ngộ gửi anhMấy dòng thơ Lệ chảy quanh dòng đời !………………….Nhớ sao hạnh phúc ấm êmĐắng thêm dòng chữ vì lem lệ tình !( Lệ tình)Người đọc phải dừng lại ở giữa thi tập Biển Nhớ vì nước mắt của thi nhân làm nhũn lòng người đọc .Đây là những dòng lệ của thi nhân,những chuyện tình buồn của người không được toại nguyện về tình yêu.Thơ Thanh Hiền lôi cuốn người đọc vì tâm sự não nề của nữ sĩ. Nàng làm thơ trơn mượt như dòng lệ của nàng tuôn chảy. Thanh Hiền chuyên sở trường làm thơ Lục Bát, gieo vần suông sẻ,có những điệp ý,điệp tự rất dễ thương.Nhưng Thanh Hiền lại không thành công ở các thể thơ khác ,nhất là thể thơ 7 chữ và 8 chữThanh Hiền có một khuyết điểm nhỏ mà có lẽ vì kém thận trọng nên nàng không để ý.Đó là những chữ không có chất thơ mà nàng hay dùng nhiều lần trong các bài thơ Lục Bát, chẳng hạn như :Mới hay nước mắt TÈM LEMGiọt mưa hay Lệ làm mềm lòng ai ?( ước mơ…mơ ước)Và :Giọt mưa hay lệ TÈM LEMEm. Anh hai tiếng êm đềm làm sao !(Giữ dùm anh nhé ! chút mầu xanh)Thanh Hiền cũng hay đặt nhiều dấu ( ?) Hay dấu than( !) ở giữa câu mà đáng lẽ nên đặt ở cuối câu để câu thơ không bị đứt đoạn. Ví dụ :Chiều nao ? Có ngọn trúc xinhChiều nao ? trúc đứng bơ vơ…Chiều nao ? trúc nhớ chàng traiChiều nao ? trúc mãi đứng trôngChiều nao ? trúc dựa cành sen( Người tình trong thơ)Hoặc:Chao ôi! Có biết chăng là?(Xin anh đừng hỏi)Và:Thơ ơi! Sao lắm đắng cayChao ôi! Mỏi mắt đi tìm…( Tiếng thơ rớt giữa dòng sông)Trên đây là những sơ hở mà nhà thơ cần phải tránh trong lần ra mắt thi tập thứ hai và kế tiếp .Nói tóm lại,thi tập Biển Nhớ lần đầu tiên ra mắt độc giả và văn thi hữu đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người,ngay cả những người khó tính như kẻ viết bài này.Sau Lệ Khánh với thi tập Em là Con Gái Trời Bắt Xấu, có lẽ Thanh Hiền là nhà thơ nữ duy nhất ở hải ngoại cho nổ “trái bom” Biển Nhớ làm rung chuyển thi đàn.Với sức sáng tác dẻo dai và liên tục,với hồn thơ dạt dào và phóng khoáng ,người đọc tin tưởng nhà thơ nữ Thanh Hiền sẽ bước xa hơn nữa trong nghiệp làm thơ tình yêu và quê hương.
VĨNH LIÊM(Đức Phố,24-4-94)
Hồn Việt
Thanh Hiền
Lời tác giả
Sau gần một phần tư thế kỷ trôi nổi lênh đênh. Tôi với con về thăm lại nơi chôn nhao cắt rốn. Sau 20 năm cách biệt, có ngờ đâu ngày trùng hoan lại là ngày sum hợp cuối cùng.
Trong một tháng ngắn ngủi, biết bao chuyện hàn huyên chưa nói hết. Tranh thủ thăm lại Nha Trang miền đất thiên đường, nơi cho tôi sự tự do và bình an, đã cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời. Như một người khách lạ, tôi cố đi tìm lại dấu tích Trường An yêu dấu xa xưa, nhưng.... con đường xưa đã đổi, mà cảnh vật cũng lắm đổi thay.
Cầu Đá vẫn còn đó, Hòn Chồng vẫn còn đây, lòng quặn thắt nhớ đến bạn bè cũ, giờ xác gửi phương nào? Hồn về đâu trong mịt mù thiên cổ? Biển vẫn than thở mà tiếng sóng như tiếng lòng câm lặng. Bão nghiệp chướng đã rớt qua dòng Biển Nhớ, mà núi oan khiên đã chắn bước con về, để Biển Sầu khổ luỵ với bao cảnh bể dâu.
Một ngày thứ bảy Định Mệnh, một mùa Thu tang thương, đời tôi cũng chết theo với tháng Tám buồn! Một ngày thứ bảy nghiệt ngã, đã cướp đi lẻ sống và hạnh phúc của tôi. Ôi ngày thứ bảy tóc tang, bên kia trời Tây tôi để tang cho mẹ, mà trên quan tài buồn con để tang cho tôi. Trong nỗi đau bàng hoàng, tôi vẫn chưa tin mẹ với con đã vĩnh viễn bỏ tôi mà đi. Tôi cảm thấy hụt hẫng như bị ai ném vào cơn lốc. Tôi thật sự ngã gục sau cái mất mát qua to lớn trong đời.
Thời gian đi không bao giờ trở lại, tiếc thương hoài một chiếc lá xanh rơi! Lần này trở về quê hương thì mẹ không còn nữa, mà trên tay tôi là nắm tro tàn của đứa con gái yêu quý. Cúng giáp năm cho mẹ và cũng là cúng đầy năm cho con. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này! Còn nỗi bất hạnh nào hơn nỗi bất hạnh này! Từng dòng thơ là từng dòng nước mắt, khóc cho mẹ, khóc cho con và khóc cho thân phận mình.
BIỂN NHỚ tái bản lần thứ nhất. Xin trân trọng dành những trang đầu, thành tâm tưởng niệm bằng những dòng thơ chân tình cho người thân yêu. Tưởng niệm các văn thi hữu, các nghệ sĩ mà tác giả có duyên gặp gở, giờ đã giã từ cõi tạm.
Một nén tâm hương xin thành kính tưởng niệm cha mẹ, các anh, chị, em và con. Tưởng niệm anh TRẦN VĂN LỊCH, NÔ của Trường An (Nha Trang). Giáo sư LÊ BÁ KÔNG, nhà văn THANH NAM, luật sư PHẠM NAM SÁCH, Bác sĩ NGUYỄN GIA THỌ (HUYỀN CHÂU NỮ) , Đạo diễn BÙI SƠN DUÂN, Hoạ sĩ NGUYỄN HẢI CHÍ (CHOÉ) , LONG ÂN, LÊ THAO CHUYÊN, nghệ sĩ HÙNG CƯỜNG, LA THOẠI TÂN, Trang sinh PHẠM BỘI ĐIỆP, TRẦN THÁI KHƯƠNG, ANH ĐỘ ĐỖ CẨM KHÊ....
Tưởng niệm bác gái TRẦN THIỆN PHƯƠNG, bác trai TRẦN NGỌC TÚ, Thiếu tướng PHAN PHỤNG TIÊN, Đại tá NGÔ MẠNH DUYÊN, Trung tá Bác sĩ VŨ TIẾN BẢN, Thiếu tá PHẠM VĂN THỨC, Đại uý TRẦN NGỌC TÂM, Trung uý NGUYỄN VĂN NHƠN. Gia đình khách sạn Lộc, ông bà LƯƠNG ĐÌNH NUÔI, bà Ba LONG AN...
Thanh Hiền
Bà Rịa -2003
BIỂN VŨNG TÀU
BIỂN NHỚ
Người đi Biển Nhớ mù sương
Dấu chân để lại một phương cuối trời
Trăng chìm đáy nước chơi vơi
Lãng du mây cũng quen đời quạnh hiu!
Người đi Biển Nhớ buồn thiu
Bên gành sóng vỗ xanh rêu tháng ngày
Chợt nhìn nắng vỡ trên tay
Rượu chưa kịp uống mà say bùi ngùi...
Ôn Lan thành 93
Ngày về tôi đã mồ côi
(Nột nén tâm hương xin tưởng niệm mẫu thân)
Mẹ già như trái chín cây
Một cơn gió nhẹ chiều nay rụng rồi
Ngày về tôi đã mồ côi
Mất rồi bóng mát cuộc đời từ đây!
Mẹ già như thể bóng mây
Cơn mưa tháng Tám mây bay biệt mù
Lòng buồn trời cũng âm u
Mẹ tôi nhắm mắt nghìn thu ngậm ngùi...
Ngày về thương quá em tôi
Tuổi Xuân trôi mất vì nuôi mẹ già
Phút cuối cùng tôi ở xa
Mâm cơm cúng mẹ thật là đơn sơ!
Về đây tưởng niệm trước mồ
Khăn tang chẳng có hồn thơ nghẹn ngào
Mẹ già như cụm mía lao
Ra bông sốp ruột trắng phau cả vườn!
Bàn thờ bảng lảng khói hương
Hồi chuông chiêu mộ vương buồn chiều quê
Mẹ ơi! Con đã trở về
Trước sau vắng mẹ bốn bề quạnh hiu!
Vườn sau vắng mẹ tiêu điều
Cau, trầu, cây trái chết nhiều mẹ ơi
Ngày về tôi đã mồ côi
Mất rồi bóng mát cuộc đời từ đây!!!...
Long Điền 14-8-1999
Tôi về chẳng còn ai
(Một nén tâm hương tưởng niệm cậu, mẹ,
anh chị, em và con)
anh chị, em và con)
Tôi về chẳng còn mẹ
Tôi về chẳng còn cha
Con chết còn quá trẻ
Tưởng chừng mới hôm qua!
Tôi về chẳng còn chị
Tôi về chẳng còn em
Trói giữa đời hê luỵ
Biển Nhớ càng đầy thêm!
Tôi về chẳng còn bạn
Tôi về chẳng còn anh
Khói hương bay lảng đảng
Chị buồn lệ chảy quanh!
Tôi về chẳng còn mẹ
Tôi về chẳng còn con
Trước sau nhà quạnh quẻ
Buồn thiu phủ lối mòn...
Bà Rịa Hè 2001
Ngày tôi về
Ngày tôi về mẹ tôi không còn nữa
Chỗ mẹ ngồi trống vắng ghế buồn hiu
Khung cửa sổ mẹ không còn tựa cửa
Trên bàn ăn nguội lạnh bữa cơm chiều!
Ngày tôi về em tôi giờ đơn chiếc
Lo áo cơm em vất vã muôn phần
Anh chị đi để mình em thua thiệt
Nuôi mẹ già em đánh mất tuổi Xuân!
Ngày tôi về trước sau nhà trống vắng
Mẹ giỗ đầu còn con cúng đầy năm
Tiếc thương con tôi nuốt dòng lệ đắng
Thương mẹ già còn đâu nữa mà thăm!
Ngày tôi về anh, em không còn nữa
Trên bàn thờ di ảnh để chung nhau
Anh, em tôi chết dần trong binh lửa
Còn chị tôi hài cốt lạc phương nào?
Ngày tôi về con tôi không còn nữa
Trên bàn thờ con ngồi đó như mơ
Nhớ ngày đi ngoại buồn con vội hứa
Chuyện tang thương ai biết trước mà ngờ!
Ngày tôi về bao người thân đã mất
Ôi đau thương nghe chết cả cuộc đời
Con với mẹ đã về trong lòng đất
Còn lại gì chai lạnh ở tim tôi!
Ngày tôi về hạt buồn gieo hận tủi
Tôi khóc con, khóc mẹ, khóc cho mình
Tiếc thương lá còn xanh đời ngắn ngủi
Tiếng chuông buồn suối lệ ướt trang kinh!
Ngày tôi về xót đau lòng viễn xứ
Mẹ tôi đâu? Vườn lạnh bóng trăng sầu
Long Cốc Tự chuông rung hồi sanh tử
Con tôi đâu? Đêm nghẹn tiếng kinh cầu!!!...
Bà Rịa 17-8-1999
Joseph Spencer Baker bên qua tài hôn thê Diễm Chi Nina Kim
Thứ bảy 26-9-1998 (dl)) mùng 6-8-1998 (âl)
Thứ bảy 26-9-1998 (dl)) mùng 6-8-1998 (âl)
Trong một ngày
(Ngày Thứ Bảy 26-9-1998 (dl) mùng 6-8-1998 (âl)
Mẹ với con đả vĩnh viễn bỏ tôi)
Tôi sợ ngày thứ bảy
Ngày đau thương tang tóc
Ngoài kia trời vừa mới khóc
Tôi trong này nghe chết nửa đời sau!
Bằng lời kinh mẹ tiễn
Con về nương cửa Phật
Ôi đau lòng đưa tay vuốt mắt
Mà tim gan như ai cắt đoạn lìa!
Giờ này nơi quê nhà
Em để tang thế chị
Mẹ tôi đã nghìn thu an nghĩ
Tôi chẳng về lần cuối để tiễn đưa!
Trong một ngày thứ bảy
Tôi phát tang cho mẹ
Tôi khóc con chết còn quá trẻ
Trên quan tài tang trắng để tang tôi!
Đứng bên quan tài buồn
Là người chồng chưa cưới
Nhìn ảnh con sụt sùi tức tưởi
Tang trắng mái đầu nghe tiếng cầu kinh!
Nhìn qua quan tài buồn
Lòng hướng về cố quốc
Với nỗi đau sầu thương chất ngất
Trong một ngày mất hai kẻ thân yêu!
Nhìn trên quan tài buồn
Ba đoá hoa hồng trắng
Tôi lịm người nuốt dòng lệ đắng
Tang mẹ, tang con trắng cả cuộc đời!
Trong một ngày thứ bảy
Tôi đau thương hoảng loạn
Trên bàn thờ khói hương bảng lảng
Nhìn ảnh con mà chết cả cõi lòng!
Nhìn qua quan tài buồn
Vì đâu đầy oan trái
Nhìn sang con rể lòng ái ngại
Lạy người thươg đây bốn lạy cuối cùng!
Trong một ngày thứ bảy
Tôi đã mất tất cả
Con bỏ tôi ra đi trong vội vã
Mẹ bỏ tôi... tôi trả dứt nợ người!
Trong một ngày thứ bảy
Tôi mất rồi lẻ sống
Bàng hoàng cứ ngỡ lá ác mộng
Ôm ảnh con mà nước mắt ròng ròng...
Rồi những ngày thứ bảy
Ngày đau thương nhớ mãi
Vĩnh viễn con tôi không trở lại
Thơ bơ vơ viết mãi khúc đoạn trường...
Ôn Lan thành -Thu 1998
Tháng Tám buồn
Ta như người mất trí
Héo hắt bởi giây oan
Những gì ta trân quý
Như sương chợt vỡ tan!
Con bỏ ta buổi sáng
Mẹ bỏ ta buổi chiều
Thương đổ quyên lẻ bạn
Lệ tràn thảm thiết kêu!
Mưa hoài mưa vẫn thiếu
Bơ vơ cả hai phương
Để đời không đơn điệu
Nên bão ghé rừng thương!
Qua giòng sông Định Mệnh
Trời đất cũng tang thương
Đau vùi dòng lệ nến
Tình ly tháng Tám buồn!!!...
Bà Rịa Thu 2000
Khóc Thanh Nam
(Tưởng niệm nhà văn qua cố
THANH NAM- TRẦN ĐẠI VIỆT)
Cành Nam giờ thống khổ
Chim Việt bỏ đường bay
Anh ra người thiên cổ
Chị phương này đắng cay!
Nghĩa trang buồn quạnh quẻ
Goá phụ khóc bơ vơ
Chiều đi trong lặng lẽ
Tiếc thương lòng ngẩn ngơ!
Cành dâu buồn ủ rũ
Tằm cạn hết đường tơ
Bút, mực nằm hững hờ
Tương tư người năm cũ!
Anh đi gieo tiếc nhớ
Trong lòng người mến thương
Nửa đường anh bỏ dỡ
Đất khách gửi tàn xương!!!...
Ôn Lan thành 85
Một ánh sao rơi
(Tưởng niệm cố Thiếu Tướng
PHAN PHỤNG TIÊN)
Một vì sao rụng giữa vời
Ngậm ngùi cánh sắt gẫy rồi đêm qua
Tiễn người một chuyến đi xa
Lợi danh...danh lợi chỉ là chữ không!
Giã từ số kiếp lưu vong
Hết bè, hết bạn, hết mong tương phùng
Ngày nao cánh sắt vẫy vùng
Bây giờ nằm xuống anh hùng sa cơ!
Với anh chĩ một mầu cơ
Tang bồng chưa thỏa ngẩn ngơ tan hàng.
Cuộc đời binh nghiệp dỡ dang
Bài thơ tưởng niệm đôi hàng tiếc thương!
Bà Rịa 2003
Lỡ hẹn ngày về
(Tưởng niệm cố Giáo sư LÊ BÁ KÔNG)
Ngày đi ngỡ sẽ quay về
Tình quê vẫn thắm chưa hề nhạt phai
Vẫn mơ sẽ có một ngày
Trở về cố quận trùng lai sum vầy!
Ngờ đâu chim mỏi cánh bay
Gửi thân đất khách trời Tây xa vời
Với quê anh lỡ hẹn rồi
Tiễn anh thơ có đôi lời tiếc thương!
Ngoài kia mưa hắt hiu buồn
Vĩnh hằng một cõi miên trường ngủ yên
Cầm bằng hết nợ bút nghiên
Gia tài để lại thản nhiên qua cầu!
Bà Rịa 2003
(Tưởng niệm cố Luật Sư PHẠM NAM SÁCH)
Suốt đời anh mãi bôn ba
Thăng trầm lận đận chẳng qua số phần
Vì lý tưởng quản chi thân
Vào tù ra khám bao lần gian nan!
Nửa đường giấc mộng vỡ tan
Tình nhà nợ nước vẫn mang trong lòng
Ngậm ngùi từ biệt núi sông
Giã từ cõi tạm non Bồng dạo chơi!
Mai đây vật đổi sao dời
Còn đây bút tích nhớ người đi xa
Thoáng nghe tiếng Quốc sau nhà
Tiếc thương vận nước thành ma lạc loài!!!...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt Trang Sinh
(Tưởng niệm nhà thơ PHẠM BỘI ĐIỆP
ra đi ngày 6 tháng Giêng năm 2.000)
Đông tàn Đông tiễn anh đi
Vườn thơ nhớ bạn cố tri thơ buồn
Mộng hồn thơ mãi vấn vương
Nửa thương xác bướm, nửa thương lan tàn!
Vườn thơ duyên cũng bẽ bàng
Vầng trăng cổ độ bàng hoàng nhớ ai
Tình thơ một thoáng xa bay
Bướm, hoa thôi đã chia hai lối đường!
Hồn thơ gửi gió ngàn phương
Hoá thân Hồ Điệp khói sương dật dờ
Mai này nhện hết giăng tơ
Bút buồn, mực cạn bên tờ hoa tiên!
Cõi thơ hết nợ hết duyên
Đổi Đời mang những luỵ phiền vào thân
Tampa thành vắng thi nhân
Buồn thiu khóm trúc bâng khuâng trăng tà...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt Huyền Châu Nữ
(Tưởng niệm cố Bác Sĩ NGUYỄN GIA THỌ-
HUYỀN CHÂU NỮ)
Người đi lỡ nhịp cầu Ô
Để cho lũ quạ đợi chờ sông Ngân
Giã từ cõi tạm phù vân
Huyền Châu Nữ biệt dương trần từ đây!
Mưa Ngâu giọt vắn giọt dài
Giọt rơi thầm lặng u hoài tình thơ
Cầm bằng như một giấc mơ
Ngậm ngùi anh bước qua bờ tử sinh!
Anh đi... đi chỉ một mình
Huyền Châu đâu nữa để tình bơ vơ
Nhớ anh nghiên bút thẩn thờ
Đêm đen nguyệt tận lệ mờ trang kinh!!!...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt Lê Thao Chuyên
(Tưởng niệm nữ văn sĩ LÊ THAO CHUYÊN
vĩnh viễn ra đi ngày 13-5-1994)
Tình Thư Mắt Biếc tặng tôi
Vài câu thăm hỏi đôi lời làm quen
Văn... thơ hai đứa kết duyên
Đổi trao Biển Nhớ tặng Chuyên kết tình!
Bàng hoàng nhận được hung tin
Bạn tôi vắn số ngỡ mình đang mơ
Oan khiên chợt đến không ngờ
Để bao thương tiếc để thơ đau vùi!
Bút nghiên nhớ bạn ngậm ngùi
Chút duyên ngắn ngủi với người tri âm
Hoa rơi hoa vỡ âm thầm
Chuyên vừa thoát kiếp phận tằm nhã tơ!!!...
(Tưởng niệm nữ văn sĩ LÊ THAO CHUYÊN
vĩnh viễn ra đi ngày 13-5-1994)
Tình Thư Mắt Biếc tặng tôi
Vài câu thăm hỏi đôi lời làm quen
Văn... thơ hai đứa kết duyên
Đổi trao Biển Nhớ tặng Chuyên kết tình!
Bàng hoàng nhận được hung tin
Bạn tôi vắn số ngỡ mình đang mơ
Oan khiên chợt đến không ngờ
Để bao thương tiếc để thơ đau vùi!
Bút nghiên nhớ bạn ngậm ngùi
Chút duyên ngắn ngủi với người tri âm
Hoa rơi hoa vỡ âm thầm
Chuyên vừa thoát kiếp phận tằm nhã tơ!!!...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt Mai Thảo
Tháng Giêng mai nở chưa tàn
Mà sao Mai Thảo vội vàng ra đi
Đã đành sanh ký tử quy
Giở trang sách cuối truyện ghi ngày buồn!
Vĩnh biệt Nguyên Sa
Tháng Tư vừa mới bước qua
Tháng Tư bỏ nước Nguyên Sa bỏ đời
Hà Đông áo lụa nhớ người
Thứ tư thi tập chưa rồi đã đi...
Vĩnh biệt Vũ Thành
Giòng sông Dã Thú chờ anh
Vừa sang tháng Tám Vũ Thành đi xa
Buồn buồn trang cuối lật qua
Tập thơ đoạn cuối còn ta cuối đời!...
Rủ nhau
Mai Thảo lại rũ Nguyên Sa
Dạo chơi nước nhược mình qua non bồng
Nguyên Sa đi chẳng đành lòng
Kéo theo người bạn giòng sông Vũ Thành
Thôi mình gác bút nghe anh
Bên kia nước chúa để dành ba ngôi
Ghé chơi Cõi Tạm đủ rồi
Tháng giêng Mai Thảo buồn ơi giã từ
Nguyên Sa giã biệt tháng Tư
Vũ Thành tháng sáu nghìn thu yên mồ!
Vĩnh biệt Mai Thảo
Tháng Giêng mai nở chưa tàn
Mà sao Mai Thảo vội vàng ra đi
Đã đành sanh ký tử quy
Giở trang sách cuối truyện ghi ngày buồn!
Vĩnh biệt Nguyên Sa
Tháng Tư vừa mới bước qua
Tháng Tư bỏ nước Nguyên Sa bỏ đời
Hà Đông áo lụa nhớ người
Thứ tư thi tập chưa rồi đã đi...
Vĩnh biệt Vũ Thành
Giòng sông Dã Thú chờ anh
Vừa sang tháng Tám Vũ Thành đi xa
Buồn buồn trang cuối lật qua
Tập thơ đoạn cuối còn ta cuối đời!...
Rủ nhau
Mai Thảo lại rũ Nguyên Sa
Dạo chơi nước nhược mình qua non bồng
Nguyên Sa đi chẳng đành lòng
Kéo theo người bạn giòng sông Vũ Thành
Thôi mình gác bút nghe anh
Bên kia nước chúa để dành ba ngôi
Ghé chơi Cõi Tạm đủ rồi
Tháng giêng Mai Thảo buồn ơi giã từ
Nguyên Sa giã biệt tháng Tư
Vũ Thành tháng sáu nghìn thu yên mồ!
Lỡ hẹn
(Tưởng niệm Nguyễn Hải Chí - Hoạ sĩ Choé)
vĩnh viễn ra đi ngày 12-3-2003
Với anh tôi lỡ hẹn rồi
Tạ lòng chỉ có những lời tiếc thương
Anh về... về với quê hương
Vắng anh khung nhớ cọ buồn ngẩn ngơ!
Tại anh lỡ hẹn chẳng chờ
Thiếu người tri kỷ nên thơ ngậm ngùi
Gia tài anh để lại đời
Lồng trong hí hoạ tiếng cười mỉa mai!
Pha thêm vị đắng, chua cay
Kiếp người là những đoạ đày lầm than
Ghé thăm thì đã muộn màng
Bởi tôi lỡ hẹn vội vàng anh đi...
Gò Vấp 20-6-2003
Vĩnh biệt Anh Độ Đỗ Cẩm Khê
(Tưởng niệm nhà thơ ANH ĐỘ ĐỖ CẨM KHÊ
đã giã từ cõi tạm)
Tập thơ anh gửi tặng tôi
Làm quen anh viết vài lời thăm nhau
Đâu ngờ tình bỗng hư hao
Thư chưa ráo mực anh vào thiên thu
Giã từ cõi tạm phù du
Bỏ thơ ở lại mịt mù trầm luân
Dù chưa hội ngộ một lần
Gửi chung tâm sự ân cần với thơ
Quê hương thôi hết mong chờ
Anh không trở lại thẩn thờ mây bay
Tập thơ anh tặng còn đây
Nhìn qua bút tích càng đầy tiếc thương!
Bà Rịa 2003
Phú Yên
Vĩnh biệt Bùi Sơn Duân
(Tưởng niệm cố đạo diễn BÙI SƠN DUÂN)
Còn đây bút tích của anh
Thiệp xuân anh chúc an lành suốt năm
Trở về tôi viết thư thăm
Mới hay anh đã ra nằm nghĩa trang
Nghe tin lòng những bàng hoàng
Chia buồn thôi cũng muộn màng còn đâu
Phú Yên mây trắng đỉnh sầu
Người xưa giờ đã qua cầu tử sinh
Bút nghiên buồn bã lặng thinh
Nhớ duyên hạnh ngộ chút tình quê hương
Người đi còn mãi tiếc thương
Thiên thu vĩnh biệt gửi xương quê người!
Bà Rịa 2003
Sông Kỳ Cùng chảy ngược
Xin vĩnh biệt một giòng sông
(Tưởng niệm anh LONG ÂN
giã từ cõi tạm ngày 7-1-2003)
Người đi bất chợt vội vàng
Giòng sông câm lặng chiều mang tin buồn
Người đi còn mãi tiếc thương
Đất trời ngơ ngẩn xem dường chiêm bao
Người đi... đi thật rồi sao
Rưng rưng tiễn bạn đời đau trăm miền
Thôi đành dứt nghiệp, hết duyên
Giòng sông vô định thản nhiên qua cầu
Người đi khung nhớ, cọ sầu
Bút nghiên, mực cạn buồn câu giã từ
Cõi này hư thực, thực hư
Người đi một chuyến phiêu du non Bồng
Xin vĩnh biệt một giòng sông...
Attlanta 2003
Vĩnh biệt nghệ sĩ Hùng Cường
(Tưởng niệm cố nghệ sĩ HÙNG CƯỜNG )
ra đi ngày 1-5-1996
Gặp nhau đâu phải tình cờ
Ôn Lan hạnh ngộ cõi thơ chung dòng
Đời nghệ sĩ sống lưu vong
Trời Tây vọng hướng trời Đông mà buồn
Nước trôi nước chảy về nguồn
Hôm qua anh đã gửi xương quê người
Nhớ xưa vang bóng một thời
Anh đem tiếng hát cho đời mua vui
Trống canh đổi lấy nụ cười
Thuý Kiều, Kim Trọng ngậm ngùi chia tay
Hậu trường vắng bóng từ đây
Màn nhung khép kín người thay vai rồi!!!...
Bà Rịa 2003
Hải Âu chim bỏ đường bay
(Tưởng niệm bác gái TRẦN THIỆN PHƯƠNG)
Chiều nay chim bỗng nhớ rừng
Vời trông quê cũ muôn trùng cách xa
Phần tư thế kỷ đã qua
Đời người thay đổi quê nhà đổi thay
Hải Âu chim bỏ đường bay
Còn đâu lời hẹn đợi ngày hồi hương
Hải Âu đất khách gửi xương
Để cho Biển Nhớ tiếc thương ngậm ngùi
Chiều qua chim mỏi cánh rồi
Ghé qua Biển Nhớ xếp đôi cánh sầu
Chiều nay vắng bóng Hải Âu
Mặc cho ngọn sóng bạc đầu sóng tan...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt bác trai Trần Thiện Phương
(Tưởng niệm bác trai TRẦN THIÊN PHƯƠNG)
Ngày đi lễ hội Quán Âm
Nghe tin bác bệnh ghé thăm tại nhà
Bác còn xương bọc với da
Tôi như con gái bên cha, dặn dò
Bác không một chút âu lo
Làm người phải sống sao cho trọn tình
Xá chi hai chữ nhục vinh
Trung, tín, lễ nghĩa, giữ gìn trước sau
Dù đang tật bệnh ốm đau
Không than đau nhức chẳng cầu mong chi
Cho rằng sanh ký tử quy
Bác đà rõ biết phải đi đường nào
Lòng tôi chợt bỗng nghẹn ngào
Ngồi bên giường bệnh xót đau buốt lòng
Ngậm ngùi hai chữ sắc không
Bùi ngùi thơ viết mấy dòng tiếc thương!!!...
Texas - 2008
Một chuyến đi xa
(Tưởng niệm cố Đại Tá NGÔ MẠNH DUYÊN
vĩnh viễn ra đi vào đầu năm 2003)
Bảy lăm sống kiếp lưu vong
Công danh sự nghiệp trôi sống hết rồi
Tan hàng thân phận nổi trôi
Khóc cho vận nước tả tơi phận mình
Nhục nhằn tủi hận bại binh
Cuộc đời binh nghiệp nhục vinh là thường
Cán cân công lý cũng buông
Lìa quê sống kiếp tha hương không nhà
Đầu năm sau chuyến đi xa
Gọi thăm mới biết bác đà quy tiên
Tưởng niệm bác NGÔ MẠNH DUYÊN
Thoáng nghe tiếng Quốc rừng thiêng nhuộm buồn!!!...
Atlanta 2003
Con tầu Định Mệnh
(Tưởng niệm cố Thiếu Tá PHẠM VĂN THỨC H,O , tử nạn xe tại Cali
Tưởng niệm cố Trung Tá Bác Sĩ Hải Quân VŨ TIẾN BẢN chết trên đường tìm tự do
Tưởng niệm những người chết chung trên chuyến tàu của Khách Sạn LỘC gồm:
gia đình KHÁCH SẠN LỘC, bà LƯƠNG ĐÌNH NUÔI, bà BA LONG AN-
hai đứa em trai bà NGUYỄN CÔNG PHƯỚC- con trai chị OANH, cha mẹ BÌNH&NỮ...)
Cùng đi chung một chuyên tầu
Rủi may... may rủi biết đâu mà lường
Ngờ đâu gặp phải tai ương
Cả tầu xác gửi đại dương chung mồ!
Hoa biển như giải khăn sô
Chợt tan theo sóng qua bờ tử sing
Cuốn đi theo cả gia đình
Kéo theo bè bạn thâm tình hư hao!!!...
Bà Rịa 2003
Sóng dậy Hàn Giang
(Tưởng niệm cố Đại Uý TRẦN NGỌC TÂM ,
mất tích trên đường vượt biên)
Anh đi mẹ đã dặn dò
Cầu cho tới bến tự do mẹ mừng
Ngờ đâu là phút cuối cùng
Ngậm hờn tức tưởi chết chung cả tầu
Xác thân vùi dưới biển sâu
Hồn oan lạnh lẽo biển sầu nghìn năm
Nghe tin mẹ khóc âm thầm
Gọi tên con hỡi Ngọc Tâm đâu rồi?
Còn đây vợ goá con côi
Biết ai nương tựa khi đời lầm than
Chiều qua sóng dậy Hàn Giang
Bởi sông nghiệp chướng ghé ngang Đà thành!!!...
Bà Rịa 2003
Phú Yên
Vĩnh biệt Bùi Sơn Duân
(Tưởng niệm cố đạo diễn BÙI SƠN DUÂN)
Còn đây bút tích của anh
Thiệp xuân anh chúc an lành suốt năm
Trở về tôi viết thư thăm
Mới hay anh đã ra nằm nghĩa trang
Nghe tin lòng những bàng hoàng
Chia buồn thôi cũng muộn màng còn đâu
Phú Yên mây trắng đỉnh sầu
Người xưa giờ đã qua cầu tử sinh
Bút nghiên buồn bã lặng thinh
Nhớ duyên hạnh ngộ chút tình quê hương
Người đi còn mãi tiếc thương
Thiên thu vĩnh biệt gửi xương quê người!
Bà Rịa 2003
Sông Kỳ Cùng chảy ngược
Xin vĩnh biệt một giòng sông
(Tưởng niệm anh LONG ÂN
giã từ cõi tạm ngày 7-1-2003)
Người đi bất chợt vội vàng
Giòng sông câm lặng chiều mang tin buồn
Người đi còn mãi tiếc thương
Đất trời ngơ ngẩn xem dường chiêm bao
Người đi... đi thật rồi sao
Rưng rưng tiễn bạn đời đau trăm miền
Thôi đành dứt nghiệp, hết duyên
Giòng sông vô định thản nhiên qua cầu
Người đi khung nhớ, cọ sầu
Bút nghiên, mực cạn buồn câu giã từ
Cõi này hư thực, thực hư
Người đi một chuyến phiêu du non Bồng
Xin vĩnh biệt một giòng sông...
Attlanta 2003
Vĩnh biệt nghệ sĩ Hùng Cường
(Tưởng niệm cố nghệ sĩ HÙNG CƯỜNG )
ra đi ngày 1-5-1996
Gặp nhau đâu phải tình cờ
Ôn Lan hạnh ngộ cõi thơ chung dòng
Đời nghệ sĩ sống lưu vong
Trời Tây vọng hướng trời Đông mà buồn
Nước trôi nước chảy về nguồn
Hôm qua anh đã gửi xương quê người
Nhớ xưa vang bóng một thời
Anh đem tiếng hát cho đời mua vui
Trống canh đổi lấy nụ cười
Thuý Kiều, Kim Trọng ngậm ngùi chia tay
Hậu trường vắng bóng từ đây
Màn nhung khép kín người thay vai rồi!!!...
Bà Rịa 2003
Hải Âu chim bỏ đường bay
(Tưởng niệm bác gái TRẦN THIỆN PHƯƠNG)
Chiều nay chim bỗng nhớ rừng
Vời trông quê cũ muôn trùng cách xa
Phần tư thế kỷ đã qua
Đời người thay đổi quê nhà đổi thay
Hải Âu chim bỏ đường bay
Còn đâu lời hẹn đợi ngày hồi hương
Hải Âu đất khách gửi xương
Để cho Biển Nhớ tiếc thương ngậm ngùi
Chiều qua chim mỏi cánh rồi
Ghé qua Biển Nhớ xếp đôi cánh sầu
Chiều nay vắng bóng Hải Âu
Mặc cho ngọn sóng bạc đầu sóng tan...
Bà Rịa 2003
Vĩnh biệt bác trai Trần Thiện Phương
(Tưởng niệm bác trai TRẦN THIÊN PHƯƠNG)
Ngày đi lễ hội Quán Âm
Nghe tin bác bệnh ghé thăm tại nhà
Bác còn xương bọc với da
Tôi như con gái bên cha, dặn dò
Bác không một chút âu lo
Làm người phải sống sao cho trọn tình
Xá chi hai chữ nhục vinh
Trung, tín, lễ nghĩa, giữ gìn trước sau
Dù đang tật bệnh ốm đau
Không than đau nhức chẳng cầu mong chi
Cho rằng sanh ký tử quy
Bác đà rõ biết phải đi đường nào
Lòng tôi chợt bỗng nghẹn ngào
Ngồi bên giường bệnh xót đau buốt lòng
Ngậm ngùi hai chữ sắc không
Bùi ngùi thơ viết mấy dòng tiếc thương!!!...
Texas - 2008
Một chuyến đi xa
(Tưởng niệm cố Đại Tá NGÔ MẠNH DUYÊN
vĩnh viễn ra đi vào đầu năm 2003)
Bảy lăm sống kiếp lưu vong
Công danh sự nghiệp trôi sống hết rồi
Tan hàng thân phận nổi trôi
Khóc cho vận nước tả tơi phận mình
Nhục nhằn tủi hận bại binh
Cuộc đời binh nghiệp nhục vinh là thường
Cán cân công lý cũng buông
Lìa quê sống kiếp tha hương không nhà
Đầu năm sau chuyến đi xa
Gọi thăm mới biết bác đà quy tiên
Tưởng niệm bác NGÔ MẠNH DUYÊN
Thoáng nghe tiếng Quốc rừng thiêng nhuộm buồn!!!...
Atlanta 2003
Con tầu Định Mệnh
(Tưởng niệm cố Thiếu Tá PHẠM VĂN THỨC H,O , tử nạn xe tại Cali
Tưởng niệm cố Trung Tá Bác Sĩ Hải Quân VŨ TIẾN BẢN chết trên đường tìm tự do
Tưởng niệm những người chết chung trên chuyến tàu của Khách Sạn LỘC gồm:
gia đình KHÁCH SẠN LỘC, bà LƯƠNG ĐÌNH NUÔI, bà BA LONG AN-
hai đứa em trai bà NGUYỄN CÔNG PHƯỚC- con trai chị OANH, cha mẹ BÌNH&NỮ...)
Cùng đi chung một chuyên tầu
Rủi may... may rủi biết đâu mà lường
Ngờ đâu gặp phải tai ương
Cả tầu xác gửi đại dương chung mồ!
Hoa biển như giải khăn sô
Chợt tan theo sóng qua bờ tử sing
Cuốn đi theo cả gia đình
Kéo theo bè bạn thâm tình hư hao!!!...
Bà Rịa 2003
Sóng dậy Hàn Giang
(Tưởng niệm cố Đại Uý TRẦN NGỌC TÂM ,
mất tích trên đường vượt biên)
Anh đi mẹ đã dặn dò
Cầu cho tới bến tự do mẹ mừng
Ngờ đâu là phút cuối cùng
Ngậm hờn tức tưởi chết chung cả tầu
Xác thân vùi dưới biển sâu
Hồn oan lạnh lẽo biển sầu nghìn năm
Nghe tin mẹ khóc âm thầm
Gọi tên con hỡi Ngọc Tâm đâu rồi?
Còn đây vợ goá con côi
Biết ai nương tựa khi đời lầm than
Chiều qua sóng dậy Hàn Giang
Bởi sông nghiệp chướng ghé ngang Đà thành!!!...
Bà Rịa 2003
Lời cuối cùng
(Tưởng niệm cố Trung uý NGUYỄN VĂN NHƠN
vĩnh viễn ra đi ngày 16-10-2.000)
Gọi thăm anh dặn mấy lời
Mai này anh sẽ sang chơi thăm vườn
Mừng tôi vừa mới hồi hương
Ôn bao kỷ niệm mà buồn vu vơ...
Thú điền viên anh vẫn mơ
Nhắc tôi vun bón vườn thơ cho đầy
Đường vào trồng mấy hàng mai
Ngọc Lan, hoa sứ hương bay thơm lừng
Chẳng ngờ lời trối cuối cùng
Hôm sau anh mất tưởng chừng như mơ
Trong vườn sứ rụng bơ vơ
Mai buồn chợt hỏi: -Bao giờ anh sang?
Bà Rịa 2.000
Nguyễn Tất Nhiên
Nguyễn Tất Nhiên... Nguyễn Tất Nhiên
Thi nhân về ẩn cửa thiền mà đi
Sông thơ dựa gốc từ bi
Người thơ rũ áo bởi vì tại ai?
Tình đời thay đổi... đổi thay
Nghiệp tằm nợ vướng đói dài vì thơ
TRÚC ĐÀO giờ bỗng bơ vơ
Bay sang nhà khác buồn ngơ ngẩn buồn
Ngủ say một giấc mộng thường
Hồn ru theo những tiếng chuông sầu đời
Có thương tiếc cũng thế thôi
Mặc người mai mĩa, ai cười mặc ai!!!...
Ôn Lan thành 93
biển Nha Trang
Biển Nhớ 2
Giờ này anh ở nơi đâu
Có nghe Biển Nhớ gọi sầu từng đêm
Giờ này anh có ấm êm
Có bao giờ nghĩ đến em một lần?
Giờ này anh có bâng khuâng
Nhớ chăng tình cũ cố nhân năm nào
Đã qua mấy chục năm sau
Nghe bài hát cũ vẫn đau buốt lòng!
Tính ra đã mấy Thu,Đông
Là bao lần nhớ đắng dòng mực xanh
Ôi tình sao quá mong manh
Tình vui mấy phút mà thành thiên thu!
Chiều nay Biển Nhớ sương mù
Trang thơ bỗng ướt hình như lệ trào
Gặp nhau chỉ có chiêm bao
Nghìn năm thơ vẫn nghẹn ngào vì đâu!!!...
Ôn Lan thành 93
Hòn Chồng - Nha Trang
Thương hoài Trường An
(Tưởng niệm anh TRẦN VĂN LỊCH- NÔ- PHAN-N-HIỂN
Kính tặng cựu Trung Tá LÊ BÁ TOÀN- LÊ BÁ THẮNG-
ĐOÀN XUÂN SẮC- NGUYỄN NGỌC NHAN- LONG...thuộc về
trường Sinh Ngữ KHÔNG QUÂN-NHA TRANG)
Quen nhau anh Bắc, em Nam
Nhà anh đường Nguyễn Tường Tam nối dài
Hẹn anh mình gặp chiều mai
Bởi em lỡ hẹn thương hoài Nha Trang
Thương sao áo lính Trường An
Anh về vội vã trường tan... tan trường
Gió luồn qua mấy hàng dương
Chao ôi! Thương quá con đường Duy Tân
Đường nào vào cổng Long Vân
Đường qua Phạm Phú Quốc gần hay xa?
Qua cầu xóm Bóng, Hà Ra
Đường về mình ghé Tháp Bà dâng hương
Hòn Chồng... chồng mãi thêm thương
Em về Cầu Đá chiều buông ngập ngừng
Qua trường huấn luyện Không Quân
Hòn Tre, Hòn Yến bâng khuâng trong chiều
Nha Trang phố vắng buồn thiu
Chiều qua lộng gió nên nhiều lá rơi
Bộ Binh trường cũ đây rồi
Mây bay tóc vướng lưng đồi La San
Thương sao phố cũ Nha Trang
Thương đường Phú Quốc Trường An thương hoài!...
Ôn Lan thành 93
Chuyện đã rồi
Nha thành bở ngỡ dừng chân
Dóng xô trắng xoá bâng khuâng ngậm ngùi
Ra đi là chuyện đã rồi
Cầm bằng thôi lỡ một đời xuân xanh
Tình xưa trả lại cho anh
Mưa bay lất phất Nha Thành buồn thiu
Tới đây lỡ chuyến đò yêu
Vì đâu lệ đổ trăm chiều xót xa
Bão lòng sóng cuốn đời ta
Vùi sâu đáy biển hay là cuối sông
Nghĩa gì chút phận má hồng
Ta về khép cửa ai đong chuyện buồn!
Chao ôi! Bỗng nhớ Trường An
(Tưởng niệm anh TRẦN VĂN LỊCH
Trường Sinh Ngữ KHÔNG QUÂN- NHA TRANG)
Đêm qua em khóc trong mơ
Đầm đìa nước mắt ướt bờ vai anh
Bởi đâu nước mặn, biển xanh
Ưu phiền ở lại vui đành ra đi
Bể dâu...dâu bể bày chi
Đường xuôi nẻo ngược dễ gì gặp nhau
Đã qua mười mấy năm sau
Gặp anh trong giấc chiêm bao ngỡ ngàng
Chao ôi! Bỗng nhớ Trường An
Nhớ bờ cát trắng nhớ hàng thuỳ dương
Nha Trang khóc nỗi đoạn trường
Hình như trời đất cũng buồn thương ai
Như mưa sùi sụt đêm ngày
Em đi nước mắt rơi hoài tháng năm
Nha Trang vẫn khóc âm thầm
Người đi... đi mãi biệt tăm cuối trời!!!...
Ôn Lan thành 93
(Tưởng niệm anh TRẦN VĂN LỊCH
Trường Sinh Ngữ KHÔNG QUÂN- NHA TRANG)
Đêm qua em khóc trong mơ
Đầm đìa nước mắt ướt bờ vai anh
Bởi đâu nước mặn, biển xanh
Ưu phiền ở lại vui đành ra đi
Bể dâu...dâu bể bày chi
Đường xuôi nẻo ngược dễ gì gặp nhau
Đã qua mười mấy năm sau
Gặp anh trong giấc chiêm bao ngỡ ngàng
Chao ôi! Bỗng nhớ Trường An
Nhớ bờ cát trắng nhớ hàng thuỳ dương
Nha Trang khóc nỗi đoạn trường
Hình như trời đất cũng buồn thương ai
Như mưa sùi sụt đêm ngày
Em đi nước mắt rơi hoài tháng năm
Nha Trang vẫn khóc âm thầm
Người đi... đi mãi biệt tăm cuối trời!!!...
Ôn Lan thành 93
Vui buồn vì bởi Xuân Thu
Mây mờ che lấp trăng sao
Quen chi để khổ cho nhau ích gì
Tự nhiên bỗng nhớ Cali
Mấy dòng chữ xót thoáng đi phương nào
Mắt buồn lệ chẳng ai lau
Lòng như băng tuyết trắng mầu thời gian
Mây sầu bỗng vướng phương Nam
Về khơi bếp cũ đêm mang tin buồn
Giòng sông tháng giá mù sương
Khách đi... đi mãi qua đường viễn du
Vui buồn vì bởi Xuân Thu
Nhớ ai trời cũng âm u mây mờ
Vui buồn mấy mấy bài thơ
Hồi âm em viết câu chờ câu mong
Trôi hoài như những giòng sông
Bài thơ viết mãi vẫn không hềt lời
Bỗng nhiên nhớ kẻ chân trời
Câu ca dao cũ hỡi người nhớ chăng?
Nhớ ai mây bỗng giăng giăng
Quê hương chìm nỗi băn khoăn phận mình
Vui buồn cũng bởi chữ tình
Trôi theo dòng nước lục bình cứ trôi
Sáng nay mưa ghé qua rồi
Nhìn bong bóng vỡ nghe đời quạnh hiu...
Ôn Lan thành 93
CON ĐÒ VÔ DUYÊN
Em đi tình giở
sang trang
Vườn lòng khép kín mấy hàng thơ
đau
Trăng khuya lạc đến phương nào
Nha Trang biển thét sóng gào gọi
ai
Bảy năm...bảy thế kỷ dài
Cơm chan nước mắt đọa đầy thân
côi
Em đi…đi lạc hướng đời
Nha Trang bỗng xót thương người chẳng
may
Đường cùng có phải là đây ?
Đầm đìa nước mắt tràn đầy biển sông
Buốt đau thêm vết thương lòng
Gió bay lướt thướt Hòn Chồng thê lương
Nha Trang biển nhớ mù sương
Nắng tà bỗng rớt bên đường bơ vơ…
Biển xanh có phải là mồ ?
Chôn dùm ta nhé con đò vô
duyên !
Đông
93
Hoa nhớ ai?
Gọi anh... anh chẳng có nhà
Bạn anh mới bảo: Thứ ba anh về
Gọi anh chẳng gặp buồn ghê
Nhìn hoa sứ rụng mà tê tái lòng
Hoa lài buồn bã ngóng trông
Nhớ ai chẳng nở xuân hồng bỗng tan
Nhởn nhơ kìa gã bướm vàng
Hết hồng rồi sứ tới lan qua lài
Mimosa chợt tàn phai
Còn hoa thiên lý mới cài nụ xanh
Mưa chiều có ướt áo anh
Để hoa sứ rụng bỏ cành bơ vơ
Vắng anh ướt mắt nàng thơ
Gác xong điện thoại buồn vu vơ buồn!!!...
Ôn Lan thành-Hè 93
Thà như tượng đá
(Hoạ bài DỄ DÀNG ÔI MƯA của TRẦN VẤN LỆ)
Mây đen tới cho bầu trời đen tối
Nhỏ xuống đời mưa nức nở chiều nay
Hỏi dùm ta tại sao người gian dối
Để mây buồn chợt khóc gió thôi bay
Mưa bay qua nước mắt buồn ở lại
Lời đắng cay xin trả hết cho người
Trách trời cao hay tại mình lỡ dại
Nỗi khổ này đau xót quá chao ôi!
Biết quá muộn tình đời là thế đấy
Nở đoạn tình chẳng bận chút lương tâm
Bốn năm dư tên ghi mòn hao giấy
Gọi đất trời, trời đất cũng lặng câm!
Mây đen đến mây chợt lên tiếng khóc
Vết thương lòng rướm máu hận còn đây
Lệ hay mưa nhạt nhoà trên mái tóc
Đánh mất rồi mơ mộng tuổi thơ ngây!
Ta vẫn biết đường vào yêu là khổ
Bởi chạy theo một ảo ảnh xa vời
Bước sang ngang nhịp cầu duyên đã lỡ
Dở dang rồi còn đâu nữa mà vui!
Ta ở đây với nỗi buồn khép kín
Mặc gió mây, mặc Xuân ,Hạ, Thu, Đông
Mấy ả nắng ngủ vùi say chưa tỉnh
Để mầu đen làm tối mắt màu nâu!
Trăng ngơ ngẩn tiếc cuộc tình qua ngắn
Thuyền ngược dòng trôi lạc bến bên kia
Để lại đây những đoạ đày cay đắng
Trăng lặn rồi đơn lẻ ánh sao khuya!
Thà ta đứng giữa trời như tượng đá
Đời vô tư bên cỏ dại hoa rừng
Cầm bằng như chưa lần quen khách lạ
Rồi mai này có gặp cũng người dưng!!!...
Ôn Lan thành 92
Em ngủ với trăng
Đêm qua em ngủ với trăng
Thiếp vào giấc mộng chị Hằng lững lơ
Đêm qua em lạc rừng mơ
Thấy anh ở đó bơ vơ đêm tàn
Đêm qua dưới ánh trăng vàng
Mộng du em gặp được chàng Tú Uyên
Nhìn tranh chàng đợi nàng tiên
Ước mơ... mơ ước tơ duyên cùng nàng
Đêm qua biển vắng mơ màng
Trăng nhìn xuống cõi nhân gian mịt mờ
Đêm qua em ngủ với thơ
Có con bướm dệt mộng hờ dưới hoa
Đêm qua trăng nhớ người ta
Nên buồn trăng ghé qua nhà của em
Nửa khuya lành lạnh sương đêm
Hình như nước mắt ướt mèm vầng trăng
Đêm qua trăng ghé xuống trần
Tơ vàng trăng phủ lên thân người tình
Đêm qua trăng đến một mình
Thấy em say ngủ trăng nhìn ngẩn ngơ
Đêm qua em lạc rừng mơ
Thấy anh ở đó bơ vơ đêm tàn...
Ôn Lan thành 93
Giàn hoa giấy
Năm xưa lúc tuổi ấu thơ
Nhìn quê tang tóc em mơ thanh bình
Xóm làng tan nát lửa binh
Kẻ còn người mất em nhìn mà đau
Đêm qua đạn réo chiến hào
Cạnh giàn hoa giấy bên rào gai chông
Đêm qua có kẻ khóc chồng
Xác anh gục chết giữa đồng ruộng xanh
Đêm qua lửa dậy đường thành
Ngồi im chờ sáng tin anh bay về
Súng gươm anh lỗi câu thề
Tình nhà chưa trọn tình quê chưa tròn
Quê hương vận nước hao mòn
Trái tim bé nhỏ bỗng buồn vu vơ
Bên giàn hoa giấy em chờ
Anh không về nữa lệ mờ bóng mây
Đêm qua bom nổ đạn bay
Tiêu giàn hoa giấy bom cày ruộng sâu
Vắng cha em hỏi: Cha đâu?
Mẹ rơi nước mắt lắc đầu lặng thinh
Ưu tư em hỏi tên mình
Tại sao chẳng đẹp chẳng xinh như người
-Rằng con khác lạ mà thôi
Mai sau số mệnh cuộc đời bởi tên
Em đi từ tháng Tư đen
Đêm nay bỗng nhớ tự nhiên em buồn
Ước mơ nước trở về nguồn
Thăm quê hương cũ thân thương hôm nào
Năm xưa máu đổ chiến hào
Bây giờ nhớ lại vẫn đau buốt lòng
Bên này vẫn nhớ vẫn mong
Biết giàn hoa giấy xuân hồng còn chăng?
Ôn Lan thành-Hè 93
Hoa sứ nhà em
Sáng buồn hoa sứ rơi mau
Có con bướm lạ bay vào vườn Thu
Sáng buồn hoa sứ ưu tư
Mới vừa trổ nụ hình như sắp tàn
Em đi gương vỡ tình tan
Để con bướm lạ ngỡ ngàng trông theo
Sáng nay hoa sứ buồn thiu
Vời trông ngõ vắng người yêu đâu rồi?
Ở đâu cũng một bầu trời
Cũng mưa, cũng nắng sao đời quạnh hiu
Sáng nay hoa sứ rơi nhiều
Trong vườn xơ xác tiêu điềm vì mưa
Hoa thèm mấy vạt nắng trưa
Bỗng thương cánh bướm mới vừa bay qua
Bướm say cảnh lạ đường xa
Biết chăng hoa sứ bên nhà đợi trông
Sáng nay hoa sứ nhớ mong
Đợi hoài cánh bướm mà lòng bâng khuâng
Chiều xưa bướm ghé một lần
Giờ qua vườn khác chẳng cần nhớ ai
Mặc cho nhuỵ rửa hương phai
Bướm bay... bay mãi bướm say vườn hồng
Lạnh lùng bởi ngọn đông phong
Mùi hương hoa sứ thôi nồng vì đâu?
Ôn Lan thành -93
Em thương mấy cánh ô môi
Sắc hoa hồng thắm môi người gái xinh
Ô Môi hoa để làm tin
Giữ hoài anh nhé dù mình có xa
Em về làm vợ người ta
Hoa Ô Môi rụng xót xa trong vườn
Ô Môi nhớ nhớ... thương thương
Người xưa chẳng biết lạc phương trời nào
Ô Môi mới nở tàn mau
Để con bướm trắng rầu rầu bay đi
Ô Môi gạt lệ chia ly
Nhìn theo người ấy rèm mi hoen rồi
Em thương mấy cánh Ô Môi
Trong vườn năm cũ hoa rơi ngậm ngùi
Nhớ ai người cuối chân trời
Ô Môi bỗng tím vì đời bơ vơ...
Ôn Lan thành- Hè 93
Thanh Hiền-Ái Khanh- Chùa Long Vân-1987
(gửi về ÁI KHANH)
Ái Khanh xứ Huế Thần Kinh
Chứa chan... chan chứa nghĩa tình chị em
Hơn mười năm nhỉ! Mình quen
Thăng trầm, vinh nhục bao phen chung cùng
Chị miền Nam... em miền Trung
Lạc loài xứ lạ nửa chừng gặp nhau
Xớt chia... chia xớt khổ đau
Tình em, nghĩa chị thương sao cho vừa
Hiếu, tình vẹn giữ nếp xưa
Đẹp người, đẹp nết hơn thua chẳng màng
Ái Khanh trẩm rước kiệu vàng
Lầu son gác tía muôn ngàn mến thương
Tặng Khanh môt đoá hải đường
Đặt lên đỉnh Ngự trong vườn thi nhân!
Ôn Lan thành- 93
Gió đưa hoa cải trong vườn
Đôi ta gặp chỉ còn thơ
Nói câu buồn thảm chẳng ngờ thiết tha
Trần Trung Tá
Gió đưa cành trúc là đà
Thương thương... nhớ nhớ buồn qua sông chiều
Gió đưa ngọn cỏ đìu hiu
Trên giàn bầu bí dập diều bướm ong
Gió đưa cải mới trổ bông
Đứa sầu, đứa tủi bởi giòng sông chia
Gặp nhau chưa nói đã lìa
Hứng rồi mấy giọt sương khuya sắp tàn
Gió đưa mấy cánh hoa vàng
Dây leo quấn quít bên giàn thương yêu
Thương ai nên cũng muốn liều
Sợ đời sẽ khổ sợ nhiều trái ngang
Gió đưa mưa đổ trên ngàn
Xác xơ mấy cánh lan tàn ngẩn ngơ
Quê người gặp chỉ còn thơ
Trăm năm BIỂN NHỚ vẫn chờ người xa
Gió đưa mây đến mưa qua
Mưa lên khóm trúc qua nhà của em
Nhìn mưa bỗng thấy buồn tênh
Lá khô xào xạc bên thềm tương tư
Gió đưa lá đổ rừng thu
Em về viết tiếp lá thư gửi người
Bên này BIỂN NHỚ Lệ ơi
Thương về bên ấy phương trời Cali!!!...
Ôn Lan thành -5-93
sông Dinh- Bà Rịa
Chiều xưa anh ghé quê em
Chiều xưa anh ghé quê em
Mà sao anh chẳng đi tìm để thăm
Chiều nay hai đứa xa xăm
Mưa qua phố vắng mưa dầm nửa khuya
Tập thơ giấy cũ rách bìa
Tại mình chẳng gặp nên lìa quê xưa
Quê em phố vắng người thưa
Giòng sông lặng lẽ đò đưa người về
Nhà em có mấy vuôn tre
Mãn cầu, khế, mận, dừa, me đầy vườn
Nhà em gần bãi xạ trường
Ngang Long Cốc Tự Long Hương quê nghèo
Rì rào tiếng lúa đang reo
Sông Dinh đò đã nhổ neo lâu rồi
Chiều xưa anh ghé lại chơi
Mà sao cứ ngắm mây trôi làm gì
Chiều xưa anh ghé rồi đi
Dấu chân để lại làm chi bên đường
Quê em Bà Rịa cố hương
Xa xôi vẫn nhớ vẫn thương quê mình
Qua cầu chạnh nhớ sông Dinh
Chiều xưa anh ghé rồi nhìn mây trôi
Chiều nay gặp giữa quê người
Đứa hờn, đứa tủi ngậm ngùi mà thôi!...
Ôn Lan thành- Hè 93
Xinh xinh chiếc áo bà ba
Anh thương chiếc áo hay là thương ai
Bà ba áo cổ bà lai
Bà nào thì cũng thương hoài hở anh?
Quê em nước biếc non xanh
Áo bà ba trắng duyên lành chửa trao
Tại anh quên lễ trầu cau
Bà ba đợi mãi bạc mầu áo em
Tại anh chẳng muốn làm quen
Hay mình chẳng có nợ duyên kiếp này
Bà ba áo trắng bay bay…
Mùi thơm lúa mới ngất ngây ruộng đồng
Bà ba áo trắng lấy chồng
Bỏ quên chiếc áo bên giòng sông xưa
Bạc mầu vì bởi nắng mưa
Anh cầm mà tiếc vì chưa gặp nàng
Áo bà ba trắng dịu dàng
May thêm hai túi thơ chàng mang theo
Thân cau, trầu quấn quít leo
Nhớ về Bà Rịa quê nghèo mến thương
Bà ba mặc nhớ cố hương
Dựa bên khóm chuối áo buồn bơ vơ
Nhớ ai áo viết bài thơ
Gửi sang bên ấy để mơ gặp người!
Xinh xinh chiếc áo bà ba
Anh thương chiếc áo hay là thương ai
Bà ba áo cổ bà lai
Bà nào thì cũng thương hoài hở anh?
Quê em nước biếc non xanh
Áo bà ba trắng duyên lành chửa trao
Tại anh quên lễ trầu cau
Bà ba đợi mãi bạc mầu áo em
Tại anh chẳng muốn làm quen
Hay mình chẳng có nợ duyên kiếp này
Bà ba áo trắng bay bay…
Mùi thơm lúa mới ngất ngây ruộng đồng
Bà ba áo trắng lấy chồng
Bỏ quên chiếc áo bên giòng sông xưa
Bạc mầu vì bởi nắng mưa
Anh cầm mà tiếc vì chưa gặp nàng
Áo bà ba trắng dịu dàng
May thêm hai túi thơ chàng mang theo
Thân cau, trầu quấn quít leo
Nhớ về Bà Rịa quê nghèo mến thương
Bà ba mặc nhớ cố hương
Dựa bên khóm chuối áo buồn bơ vơ
Nhớ ai áo viết bài thơ
Gửi sang bên ấy để mơ gặp người!
Chiều nay chợt nhớ chiều xưa
Chiều qua nắng đẹp trong vườn
Có đôi chim nhỏ dỗi hờn giận nhau
Em nhìn lòng bỗng nao nao
Như mình hai đứa hôm nào khác chi
Hỏi em sao lại bỏ đi
Tại anh hay tại tà huy giăng buồn?
Hỏi em sao bỏ người thương
Để cho lệ ướt con đường tên em
Bởi vì đời chỉ mầu đen
Bởi vì bổn phận đành quên một người
Mất anh nước mắt ngậm ngùi
Hàng dương vi vút như lời thở than
Chiều nay dừng bước Nha Trang
Tình anh làm vỡ chợt tan trong chiều
Giã từ anh nhé người yêu
Nghìn năm BIỂN NHỚ buồn thiu cuối đầu
Hỏi em... em lạc phương nào?
Để cho BIỂN NHỚ sóng gào gọi tên
Chiều xưa nửa tỉnh, nửa điên
Chiều nay em khóc buồn lên BIỂN SẦU
Xa rồi mấy chục năm sau
Xót xa chuyện cũ mà đau buốt lòng
Em đi lặng lẽ bên chồng
Lạc loài xứ lạ Thu...Đông lạnh lùng!!!...
Ôn Lan thành -93
Sông Dinh Bà Rịa
Ai về Bà Rịa quê tôi
Trời xanh....xanh biếc một mầu
Non xanh... xanh ngắt ngàn câu ân tình
Ai về Bà rịa sông Dinh
Quê tôi tan nát lửa binh điêu tàn
Thương ngôi chùa cổ, đình làng
Thương qua xóm Lưới thương hàng tre xanh
Ngập ngừng nắng dọi mái tranh
Đường xa... xa tít lối quanh gập ghềnh
Gọi chiều bìm bịp nước lên
Dưới sông lau lách buồn tênh tháng ngày
Cơm chiều khói quyện nhà ai
Công phu chuông điểm áo bay trong chiều
Hàng cau xơ xác đìu hiu
Trâm bầu tim tím tiếng tiêu ru buồn
Đường về Vạn Kiếp mù sương
Đêm qua tập trận xạ trường súng vang
Hoả châu chợt sáng, đêm tan
Soi qua ngõ tối xé màn đêm buông
Quê tôi thương quá là thương
Con đường chợ cũ tôi thường đi qua
Bà Trao, núi Nứa xa xa
Đêm nay bến vắng chỉ ta với mình
Ai về Bà Rịa sông Dinh
Quê tôi tan nát lửa binh điêu tàn!
Ôn Lan thành- 93
Ai về Bà Rịa quê tôi
Trời xanh....xanh biếc một mầu
Non xanh... xanh ngắt ngàn câu ân tình
Ai về Bà rịa sông Dinh
Quê tôi tan nát lửa binh điêu tàn
Thương ngôi chùa cổ, đình làng
Thương qua xóm Lưới thương hàng tre xanh
Ngập ngừng nắng dọi mái tranh
Đường xa... xa tít lối quanh gập ghềnh
Gọi chiều bìm bịp nước lên
Dưới sông lau lách buồn tênh tháng ngày
Cơm chiều khói quyện nhà ai
Công phu chuông điểm áo bay trong chiều
Hàng cau xơ xác đìu hiu
Trâm bầu tim tím tiếng tiêu ru buồn
Đường về Vạn Kiếp mù sương
Đêm qua tập trận xạ trường súng vang
Hoả châu chợt sáng, đêm tan
Soi qua ngõ tối xé màn đêm buông
Quê tôi thương quá là thương
Con đường chợ cũ tôi thường đi qua
Bà Trao, núi Nứa xa xa
Đêm nay bến vắng chỉ ta với mình
Ai về Bà Rịa sông Dinh
Quê tôi tan nát lửa binh điêu tàn!
Ôn Lan thành- 93
Hai mươi năm- Ba mươi năm
Hai mươi năm... ba mươi năm
Ngày xa xưa ấy chẳng cầm làm chi
Qua rồi mấy cuộc từ ly
Nếu ta có gặp chắc gì mình quen
Chắc gì anh ngó đến em
Bởi em quá vụng lại thêm quê mùa
Tại anh chẳng phải là vua
Kiệu vàng chẳng có để đưa em về
Gió đưa buội chuối sau hè
Ba mươi năm trước chưa hề quen nhau
Bây giờ ba mươi năm sau
Quen anh xin kết vào tình thơ
Bên này mơ ước... ước mơ
Trời xui gặp gỡ tình cờ mà thôi
Hỡi anh người cuối chân trời
Hãy vui anh nhé vì đời có nhau
Chiều qua bỗng thấy bờ ao
Nhởn nhơ cá lội sen màu, lá xanh
Lưa thưa bóng liễu buông mành
Phất phơ áo lụa mỏng manh trong chiều
Nơi nào là bến tình yêu
Ba mươi năm trước quá nhiều thương đau
Ba mươi năm thoáng qua mau
Bây giờ còn lại chỉ sầu theo em
Thơ tình thóc mách người xem
Đời sau nếu có chê khen mặc người
Nghìn năm thơ mãi ngậm ngùi
Buồn riêng mỗi đứa cuối đời tha hương!!!..
Ôn Lan thành- 93
Trăm nhớ ngàn thương
(Viết cho ĐẶNG VĂN NHƠN -
Y Sĩ TIỂU ĐOÀN 3 DÙ)
Xa nhau chẳng có bao lâu
Trở về vườn cũ em đâu? Vắng rồi
Ngày đi hai đứa còn vui
Đưa tay em vẫy trên môi hé cười
Ngày về anh bỗng lẻ loi
Tấm hình để lại thay lời !Ôi đau
Anh buồn chẳng hiểu vì sao
Em đi lặng lẽ chẳng chào một câu
Tưởng vui nào hoá chuyện sầu
Tình em vỗ cánh xa nhau nên buồn
Chao ôi! Trăm nhớ ngàn thương
Lối xưa chốn cũ đầy vườn cỏ hoang
Anh về phòng vắng ngỡ ngàng
Con tim vỡ nát út tàn vì em
Tại em đổi trắng thay đen
Hay đi lạc nẽo nên quên đường về ???...
Ôn Lan thành- 93
Biển Nha Trang
Biển Nhớ 3
Biển Nhớ 3
Sóng xô trắng xoá bạc đầu
Hải Âu tung cánh con tầu ra khơi
Về đâu hỡi cánh chim trời
Chiều đi BIỂN NHỚ xa rồi cố nhân
Nhớ ai mây nước phân vân
Có người lạc lối bước chân ngập ngừng
Tầu xa biển ngóng muôn trùng
Buồn ai mà mắt rưng rưng hỡi người?
Nha Trang nhớ quá chao ôi
Nghìn năm BIỂN NHỚ ngậm ngùi nghìn năm
Chim bay... bay mất biệt tăm
Người đi... đi mãi xa xăm phương nào?
Ôn Lan thành- 93
Võ Thu Vân
Thu Vân
(nhớ về VÕ THU VÂN-
2/1 mé rạch Cái Khế - Cần Thơ)
Chiều vàng lướt thướt mây thu
Gửi về Cái Khế lá thu nghĩa tình
Thu Vân áo trắng học sinh
Năm xưa với chị chúng mình quen nhau
Đời em trong trắng biết bao
Ngây thơ chưa vướng chân vào tình yêu
Mây thu bỗng tím trong chiều
Nhớ chăng người chị quá nhiều khổ đau
Mây thu bay mãi nơi nao
Có về chốn cũ bờ ao quê nghèo?
Trăng khuya cành liễu trăng treo
Lá vàng lác đác bay vèo ngoài hiên
Mây thu ôi dáng em hiền
Tình em với chị vẫn liền núi sông
Êm êm dòng nước Cửu Long
Em miền Tây, chị miền Đông hợp hoà
Quê em giải đất phù sa
Miền Đông quê chị đậm đà tình quê
Mây thu bỗng xám lê thê
Mây ơi mây có ghé về Cần Thơ
Hỏi Vân còn tuổi mộng mơ
Bao năm xa cách bây giờ ra sao???...
Ôn Lan thành - 93
Hoa Kỳ
(Thân tặng Giáo Sư NGUYỄN NGỌC KỲ và
phu nhân TRẦN THỊ HOA)
Tình cờ gặp lại Cali
Anh đi đón chị anh Kỳ đón Hoa
Hoa Kỳ tên nước người ta
Ghép chung tên lại hoá ra quê người
Gặp nhau nửa khóc, nửa cười
Trên đường di tản tả tơi phân mình
Nôn nao anh đón gia đình
Chụp làm kỷ niệm tấm hình gửi sang
Tình thân thơ viết mấy hàng
Thăm anh, thăm chị tình chan chứa tình
Quê anh chị đất Thần Kinh
Biết nhau từ thuở chiến chinh chửa tàn
Bên nay biển ngắm trăng vàng
Hoa Kỳ đất Hứa cuối đàng là đây!
Ôn Lan thành- Hè 93
Một mai ta có qua đời
Buồn trông bãi vắng đìu hiu
Mênh mông BIỂN NHỚ ôi chiều cô đơn
Đời ta đầy ấp nỗi buồn
Luân lưu chảy mãi trong hồn thơ đau
Chiều đi héo hắt xanh xao
Phong trần thân cũng hư hao một đời
Hồn thơ chợt bỗng rã rời
Nhỏ thành giọt lệ thay lời đau thương
Thưc hư đâu nẽo vô thường
Ngậm ngùi nhìn bóng tà dương cuối ngày
Lạc bầy chim mỏi cánh bay
Sóng bên gành đá vỗ hoài nghìn năm
Lâu rồi chim nhớ cành Nam
Lạc đàn chim Việt âm thầm nhớ quê
Biển xanh ngăn cách lối về
Đổi đời nên những ê chề xót xa
Ngồi đây nhìn xuống tuổi già
Nhạt nhoà kỷ niệm vừa pha nắng chiều
Trong ta oan trái cũng nhiều
Vết đau hờn tủi hắt hiu phận mình
Gió mưa trời đất vô tình
Sầu gieo nhân thế phù sinh kiếp người
Một mai ta có qua đời
Xin dòng dư lệ chút lời tiếc thương
Muôn thu nhắm mắt không buồn
Ta theo cát bụi bên đường lãng du...
Ôn Lan thành - 89
Tượng đá ngậm ngùi
Ai về có ghé Bình Nguyên
Ghé qua xứ Bưởi thăm miền Đồng Nai
Nghĩa trang chiếc bóng đổ dài
Tượng ngồi ôm súng thương ai ngậm ngùi
Tháng ngày xuôi ngược... ngược xuôi
Em thường qua đó buồn ơi! Cứ buồn
Xe tang trắng cả con đường
Tượng ngồi lặng lẽ mắt vương lệ rồi
Nắng mưa... mưa nắng tượng ngồi
Thương đời goá phụ thương người hy sinh
Bao năm khói lửa chiến chinh
Kẻ còn, người mất thâm tình phân ly
Ngày ngày tượng khóc người đi
Nước non tan nát bởi vì tại ai?
Giặc về tượng đổ, người thay
Tượng vùi chung đất theo ngày tháng qua
Ai về xứ Bưởi quê xa
Tâm hương xin gửi gọi là chút duyên
Ai về có ghé Bình Nguyên
Thăm miền xứ Bưởi thương miền Đồng Nai!
Ôn Lan thành 93
Xa anh em bỏ cây đàn
(viết cho ĐẶNG VĂN NHƠN
Y Sĩ TIỂU ĐOÀN 3 DÙ)
Nhớ anh dạo mấy cung đàn
Tiếng tơ réo rắt lòng càng nhớ nhau
Sáng buồn nắng bổng chao chao
Ôi hương người cũ biết bao ân tình
Thương thương áo lính nhà binh
Quen nhau giữa lúc chiến chinh điêu tàn
Xa anh em bỏ cây đàn
Bỏ bài hát cũ tình sang trang rồi
Nha Trang nước mắt rơi rơi
Hòn xiêu phách lạc lúc rời xa anh
Mưa... mưa... mưa xuống Nha thành
Nhớ ai mà mắt long lanh trong chiều
Hàng dương gió dạt đìu hiu
Bên gành Cầu Đá xanh rêu tháng ngày
Tình chưa nồng đã chia tay
Biển xanh bỗng mặn lệ đầy trong sương
Xa anh đàn lỡ cung thương
Ôi bài hát cũ con đường tên em
Cây đàn bài hát em đem...
chôn sâu đáy biển để quên một người!!!...
Ôn Lan thành -93
Dặn dò
Ra đi mẹ đã dặn dò
Đừng mong lấy thước mà đo lòng người
Phòng hoa chưa dứt tiếng cười
Mà trong tim vỡ nghẹn lời nhớ thương
Qua cầu nước mắt bỗng vương
Mới hay số kiếp đoạn trường là đây
Ai bày con tạo lá lay
Hận tình đã kết trên cây muộn phiền
Thói đời đen bạc đảo điên
Đưa tay hái nhánh sầu riêng mà buồn
Nét gầy ngơ ngẩn soi gương
Tự dưng lệ tủi bỗng tuôn ngậm ngùi
Đếm xem có mấy ngày vui
Trách cho Nguyệt Lão khiến xui làm gì
Hai hàng lệ chĩu bờ mi
Tình xưa vỗ cánh bay đi phương nào?
Ôn Lan thành -Thu 92
Gửi anh chút nắng
Gửi anh chút nắng bên nay
Hôn đi anh nhé để say rồi buồn
Gửi anh chút nắng quê hương
Sưởi lòng cho ấm để thương quê mình!
Gửi anh chút nắng ân tình
Với làn tóc rối lung linh mây trời
Gửi anh chút nắng cuối đời
Dấu đi giọt lệ đang rơi âm thầm!
Gửi anh chút nắng phương Nam
Bên nay thiếu núi trăm năm biển sầu
Gửi anh chút nắng vườn đào
Ngày xanh đã lỡ xin chào cố nhân!
Gửi anh chút nắng bâng khuâng
Xếp tàn y cũ bao lần gió mưa
Gửi anh chút nắng ban trưa
Ấm lòng viễn khách gió đưa mây về!
Gửi anh chút nắng sau hè
Gió đưa khóm trúc nắng che mắt buồn
Gửi anh chút nắng cuối đường
Giữ dùm anh nhé mà thương bên này!
Ôn Lan thành- 93
Tình xa
Tình xa ừ nhỉ tình xa
Cầm như cơn gió thoảng qua đầu gành
Trời xanh ừ nhỉ trời xanh
Tại em làm lỡ tình anh mất rồi
Mưa rơi ừ nhỉ mưa rơi
Mưa qua mấy dậu mồng tơi xanh rờn
Dỗi hờn anh cứ dỗi hờn
Đền anh bằng nhựng nụ hôn ân tình
Trúc xinh ừ nhỉ trúc xinh
Một mình em đứng một mình buồn thiu
Mình yêu ừ nhỉ mình yêu
Tại anh chẳng đến để chiều nhớ nhung
Rưng rưng nước mắt rưng rưng
Thương sao một cánh phù dung chóng tàn
Trong mơ cứ tưởng anh sang
Giật mình tỉnh giấc bàng hoàng phút giây
Anh say ừ nhỉ anh say
Nuốt cay với đắng thêm đầy giọt châu
Tìm đâu chẳng biết tìm đâu
Qua sông, qua suối trăng sầu lửng lơ
Tình thơ ừ nhỉ tình thơ
Kiếp này đã lỡ đừng chờ uổng công
Bài thơ em thuộc nằm lòng
Chúng mình lận đận giữa dòng phù sinh!!!...
Ôn Lan thành- Hè 93
Hãy nói yêu em đêm nay
Nói đi anh... nói đi anh
Chút ân tình cuối anh dành cho em
Nói đi tiếng nói con tim
Mặc trăng, mặc gió bên thềm tương tư
Nói đi trời sắp vào Thu
Sợ Đông sẽ đến tuyết mù, gió bay
Yêu em anh nhé đêm nay
Một lần cũng đủ mình say trăng thề
Nói đi em sẽ lắng nghe
Bài thơ tình ái gửi về bữa qua
Phận em như hạt mưa sa
Rơi vào vườn của người ta mất rồi!!!...
Ôn Lan thành -93
Mưa vẫn cứ bay
Trắng đêm thao thức vì anh
Đêm qua mưa suốt cỏ xanh xao buồn
Sáng nay mưa lướt qua vườn
Gió lay khóm chuối gió luồn vào đây
Mưa bay mưa vẫn cứ bay...
Mưa qua biển Bắc mưa đầy biển Đông
Thương anh nên xót xa lòng
Quê hương chìm nổi giữa dòng phong ba
Mưa... mưa trên mắt lệ nhoà
Trời bày số kiếp phận ta, phận người
Mưa rơi mưa vẫn cứ rơi...
Trắng đêm thao thức vì đời chẳng vui
Sáng nay mưa bỗng bùi ngùi
Trong vườn gã nắng ngủ vùi nơi nao
Có con bướm lượn qua rào
Bay hoài chưa mỏi ghé vào vườn ai
Mưa bay mưa vẫn cứ bay
Mưa qua biển Bắc mưa đầy biển Đông!!!...
Ôn Lan thành- Hè 93
Chín năm anh ở nơi đâu?
Chờ anh đã chín năm rồi
Ngã ba mình gặp đây người tri âm
Mới quen mà tưởng cố nhân
Bởi tu quá vụng trăm năm ngỡ ngàng
Sao anh đến trễ muộn màng
Để Thơ nước mắt bỗng tràn biển Đông
Chín năm Thơ ghép tơ lòng
Thiếu người tri kỷ thiếu dòng thơ yêu
Quen anh Thơ bỗng thương nhiều
Chín năm chờ đợi buồn thiu cuối đầu
Chín năm anh ở nơi đâu?
Chờ anh Thơ tủi, Thơ sầu! Thơ trông...
Ôn Lan thành- tháng 3 năm 1993
Tiếng thơ rớt giữa giòng sông
(Bài thơ cảm ơn gửi TRẦN VẤN LỆ)
Tập thơ anh gửi tặng tôi
Hồi âm tôi gửi đôi lời! Cảm ơn
Thơ say len lén vào hồn
Tiếng than thảm thiết như còn đâu đây
Thơ ơi sao lắm đắng cay
Than mây, khóc gió thương vay dùm người
Tội tình chi đó hỡi trời
Nở nào đày đoạ chi đời thi nhân
Chữ tài để luỵ vào thân*
Chữ tai không dấu một vần theo sau*
Chai bia buổi sáng rót vào
Từng dòng lệ nhỏ thơ đau vết buồn
Xa đưa vọng lại tiếng chuông
Ngậm ngùi mà nhớ cội nguồn nơi nao
Năm tàn, tháng lụn qua mau
Nửa vòng trái đất tiếng gào đau thương
Uống đi nước mắt quê hương
Máu xương chưa trả thơ vương vấn lòng
Tiếng thơ rớt giữa giòng sông
Tình quê hương cũ thắp hồng vào tim
Chao ôi mõi mắt đi tìm
Giáng Kiều đâu nữa ngọc chìm sông thơ...
Ôn Lan thành 93
Nửa
Nửa khuya ngồi viết thư tình
Trăng treo nửa mảnh nửa hình tương tư
Nửa đời buồn khổ có dư
Ai mua tôi bán trăng thu nửa mùa
Sáng qua nửa nhớ người xưa
Nửa quên chuyện cũ nửa đùa nàng Thơ
Đói lòng ăn nửa trái mơ
Để dành một nửa, nửa chờ người thương
Chia anh một nửa chuyện buồn
Nửa hờn, nửa tủi bắt thường người dưng
Nửa chừng hết muốn chơi chung
Nửa bên cấu xé , nửa đừng làm quen
Tóc buồn nửa trắng, nửa đen
Nửa ngày cuối mặt, nửa ghen với người
Nửa sầu vận nước nổi trôi
Nửa đau cũng bởi nửa đời long đong
Quê Hương trái đất nửa vòng
Nửa mong, nửa đợi, nửa Đông chưa tàn
Nửa thương tình lỡ sang trang
Tay che nửa mặt ngỡ ngàng nửa xa
Nửa lo chuyện của người ta
Bài thơ viết nửa đêm qua chưa rồi
Bỗng nhiên nửa khóc, nửa cười
Nửa vui chưa tới buồn ơi chớ về!!!...
Ôn Lan thành 93
Hoa rụng vì đâu?
Anh đi vắng mấy bữa nay
Trong vườn hoa sứ rụng hoài vì đâu
Bữa qua mưa nắng gặp nhau
Cầu vồng chẳng có mưa mau qua vườn
Gọi anh chẳng có Thơ buồn
Anh đâu mất biệt Lan thương nhớ nhiều
Trong vườn chim nhỏ buồn thiu
Nắng mưa... mưa nắng khiến chiều nhớ nhung
Gió bay hoa sứ ngập ngừng
Rụng đầy trước ngõ rưng rưng hoa tàn
Nắng qua mưa đến vội vàng
Ướt đôi mắt lệ hỡi chàng có hay?
Ôn Lan thành- Hè 93
Bến xưa
Hôm qua tôi đến tìm em
Chợt nhìn nắng đở bên thềm bâng khuâng
Lá vàng lác đác ngoài sân
Tìm em chẳng biết bao lần em ơi!
Thư anh... em chẳng trả lời
Tìm em chẳng gặp nghe đời buồn hiu
Bến xưa bỗng nhớ nhung nhiều
Dưới sông bìm bịp gọi chiều bơ vơ
Hàng lau lách ngả ven bờ
Thuyền đi để bến mong chờ khôn khuây
Mong trăng... trăng khuất rèm mây
Vào khuya cánh gió lạnh đầy vườn hoang
Khói sương bàng bạc cuối ngàn
Vắng em hoa lá bỗng vàng lối xưa!!!...
Ôn Lan thành 91
Hỏi nàng thương chăng?
Sáng nay có cặp chim sâu
Ríu ra ríu rít tựa đầu kề vai
Đôi chim cùng cất cánh bay
Trỗi lên khúc hát mê say yêu đời
Sáng nay nắng ghé lại chơi
Hoa cười nửa miệng chào người xa xăm
Sáng nay gió bỗng tới thăm
Ghé hôn hoa sứ thương chăng hỡi nàng?
Nắng đi dừng lại bên giàn
Bí vừa hé nụ hoa vàng bâng khuâng
Hỏi hoa... hoa trả lời rằng:
-Có thương chẳng đặng bởi chàng ở xa
Sáng nay nắng ghé qua nhà
Nhìn hoa sứ rụng khoá oà vì thương
Sáng nay nắng ghé qua vườn
Đôi chim biếng hót nên buồn nắng đi
Lướt qua đám cỏ xanh rì
Ngậm ngùi nắng hỏi:- Buồn gì bướm ơi?
Chim sâu thỏ thẻ trả lời:
-Tại chàng đi vắng đứng ngồi không yên
Sáng nay nắng dọi ngoài hiên
Nhặt hoa sứ rụng sầu riêng một mình
Chim sâu buồn bã lặng thinh
Thương hoa yểu mệnh chim nhìn hoa rơi...
Đậu trên mấy dậu mồng tơi
Chim xây tổ ấm hát lời yêu đương
Sáng nay nắng ghé qua vườn
Hỏi nàng hoa sứ có thương chăng nàng?
Ôn Lan thành- Hè 93
Bay mãi nghìn năm
Mây bay... bay mãi nghìn năm
Mây về chốn ấy phương Nam chắc buồn
Bùi ngùi mái tóc ! Ôi thương
Bây giờ ai đó có thường hay mơ
Mây bay... bay mất bài thơ
Thương ai trọn kiếp bao giờ chung đôi
Tình xa tình thoáng qua đời
Bao nhiêu lầm lỡ nên người xa ta
Mây bay... mây cứ bay qua
Có bay về phía quê nhà chăng mây?
Hẹn hò chi ở kiếp này
Con thuyền viễn xứ tháng ngày lênh đênh...
Xứ biển Florida- 93
Biển Nhớ 4
(Nhớ về Y Sĩ ĐẶNG VĂN NHƠN- Tiểu Đoàn 3 Dù)
Em về Biển Nhớ chao chao
Nhìn qua cảnh cũ nghẹn ngào nhớ anh
Em về biển vẫn còn xanh
Người thương đâu vắng lạnh tanh bãi chiều
Em về Biển Nhớ buồn thiu
Sóng xô, gió dạt thuỷ triều dâng cao
Chiều xưa hai đứa xa nhau
Em buồn nuối tiếc hờn đau suốt đời
Em về Biển Nhớ chơi vơi
Hai mươi năm lẽ giữa đời long đong
Chúng mình hai đứa Tây, Đông
Bao cơn bão nỗi theo dòng nước trôi...
Em về Biển Nhớ đơn côi
Mình em đứng lặng mây trời buồn theo
Để cho Biển Nhớ quạnh hiu
Bởi thuyền xưa đã nhổ neo lâu rồi!!!...
Xứ biển Florida- 93
Đau nghìn năm sau
Mong đêm đừng sáng đêm ơi
Nguồn ân bể ái chơi vơi đêm này
Bao năm trần thế lưu đày
Cõi tiên Ngọc Nữ chợt say giấc nồng
Tình em... em đã cho không
Chỉ mình anh nhé... tiếng lòng ! Ôi yêu
Cuối đời còn được bao nhiêu
Nên không đòi hỏi chi nhiều: Thưa anh
Mong đêm đừng có qua nhanh
Để vòng tay ấm dỗ dành người thương
Đưa em lên đỉnh yêu đương
Em là hoàng hậu, quân vương say tình
Đêm nay chỉ có đôi mình
Yêu nhau chẳng trọn đau nghìn năm sau...
Xứ biển Florida 93
Thu sầu
Chiều thu lá úa chiều thu
Bay ...bay tan tác viễn du qua đèo
Lá thu xơ xác bay vèo
Người đi khuất bóng buồn theo thu rồi
Buồn chăng hỡi cố nhân ơi
Ta về gom lá giam đời quạnh hiu
Nhà ai lá đổ trong chiều
Thu sầu lên tiếng gợi nhiều nhớ nhung
Vườn thu lá rớt ngập ngừng
Nửa bay theo gió nửa dừng ngoài hiên
Trăng thu nửa mảnh trăng nghiêng
Đêm nay cô quạnh tình riêng chạnh lòng
Chiều thu áo đỏ theo chồng
Thu vàng thay áo pháo hồng bay bay
Chiều qua pháo cưới nhà ai
Để lòng thu nhớ thương hoài em tôi
Chiều thu bỗng nhớ một người
Em về bên ấy để đời tôi đau
Chiều nay em ở nơi nao?
Chuyện xưa nhắc lại thu sầu bâng khuâng....
Xứ biển Florida- Thu 93
Bạc đầu cỏ cây
Khẳng khiu trên nhánh khô gầy
Lạnh lùng hoa tuyết bám đầy trắng phau
Đậu trên mấy nhánh hoa đào
Nghìn nghìn... triệu triệu... bạc đầu cỏ cây
Ngoài kia tuyết vẫn cứ bay
Bầu trời mờ mịt nghe dài đêm Đông
Tuyết bay tuyết trăng như bông
Cuốn đi theo những cơn giông lạnh người
Ngoài kia bão tuyết ngập trời
Trong này bếp lửa sao lời chẳng vui
Bay đi ngày tháng ngậm ngùi
Tuyết rơi... rơi mãi xuống đời quạnh hiu...
Atlanta -bảo tuyết 13-3-93
Bỗng buồn vu vơ
Tuyết rơi tuyết bám thân em
Đậu trên mái tóc nhung đen trắng rồi
Tuyết rơi trắng cả khung trời
Có con chim lạc rã rời kêu thương
Tuyết rơi trắng cả phố phường
Hoa đào năm trước bỗng buồn vu vơ
Hàng cây áo trắng như mơ
Nghìn muôn rét nước tình thơ vắn dài
Tuyết rơi tuyết bám thân ai
Trắng thêm má phấn thương hoài nghìn năm
Có ai lạc bước âm thầm
Đi trong bão tuyềt lạnh căm qua đồi
Tuyết rơi trắng cả khung trời
Có con chim lạc rã rời kêu thương!!!...
Atlanta bão tuyết- 13-3-1993
Vô tình đến thế sao
Hờn anh... anh có biết không?
Vô tình chi lắm để lòng em đau
Bài thơ đầu viết hôm nào
Chắc anh bỏ mất lạc vào nơi đâu
Tại mình muốn vói lên cao
Trợt chân nên té xuống ao lấm bùn
Tại mình thương lỡ người dưng
Hỡi người khách cuối có dừng đêm nay?
Chim kêu nước lớn lên đầy
Lục bình trôi mãi tháng ngày lênh đênh
Chắc là anh chẳng nhớ tên
Bài thơ hạnh ngộ chắc quên lâu rồi
Tủi thân thơ bỗng ngẹn lời
Giận anh rồi đó đứng ngồi chẳng yên
Tại mình bạc phước vô duyên
Đi sau đến muộn sầu riêng một mình !
Xứ biển Florida- 93
Trăm nghìn đường yêu
Hỏi thăm hoa ấy còn xinh
Đa tài thì lắm đa tình lắm không?
Đa tình vốn sẵn trong lòng
Có chồng cũng mặc bởi chồng quá yêu
Yêu me, yêu luỹ tre xanh
Yêu giòng sông nhỏ chảy quanh xóm làng
Yêu đồng lúa chín trãi vàng
Yêu cha lam lũ, yêu đàn cò bay
Yêu quê mưa nắng dạn dày
Yêu non nước Việt tháng ngày điêu linh
Yêu thơ mang tiếng đa tình
Yêu anh, yêu chị trăm nghìn đường yêu
Đếm xem yêu được bao nhiêu
Đa tình cũng lắm nên nhiều tiếng tai
Tình thơ số kiếp còn dài
Đa tài cho lắm có ngày luỵ thân !!!...
Xứ biển Florida- 93
Chở hoài ước mơ
Em về ngắm biển hoàng hôn
Thấy muôn đợt sóng trên cồn quạnh hiu
Chao ôi ruột thắt trăm chiều
Mình ta với bóng quá nhiều nhớ nhung
Em về ngắm biển rưng rưng
Đắng dòng nước mắt lạnh lùng nước trôi
Thấy anh lưu lạc xứ người
Còn em thì cũng một đời lưu ly
Em về nắm biển! Chiều đi...
Tình xưa bay mất còn gì hỡi anh?
Sóng sô lầu cát mong manh
Vỡ tan... tan vỡ cuốn nhanh vội vàng
Em về ngắm biển thở than
Tan như bọt nước nát tan cõi lòng
Thấy anh ở cuối giòng sông
Còn em đầu ngọn buồn trông tháng ngày
Em về ngắm biển mây bay
Thấy anh gục xuống lệ đầy cơn say
Trông trăng thao thức đêm dài
Nhớ ai... ai nhớ chở hoài ước mơ !
Xứ biển Florida- 93
Xin anh đừng hỏi
Gọi anh sao lệ bỗng sa
Mưa về bên ấy mưa qua bên này
Có người từ giã thơ ngây
Tuổi xuân một thoáng chợt bay qua vườn
Sợi nào dan díu yêu đương
Sợi nào rơi xuống tóc buồn vu vơ
Vù bay mất ý bài thơ
Xin anh đừng hỏi:- Bao giờ gặp nhau?
Xuân đi ngày tháng tiêu hao
Hoàng hôn sắp tắt bên rào nhà ai
Thu tàn em vẫn chưa hay
Lạnh lùng Đông tới chia tay vội vàng
Gọi anh nước mắt hai hàng
Giòng sông chia cách mấy ngàn dậm xa...
Anh ơi có biết chăng là
Em vừa mới khóc nên nhoà bóng trăng!
Xứ biển Florida- 93
Hỏi người còn nhớ ta không?
Lệ rơi lem mấy dòng thư
Ra đi chẳng tiếng tạ từ người thương
Đường yêu có vạn lần buồn
Có nghìn lần nhớ trăm đường lần đau
Niềm vui hai đứa bên nhau
Bây giờ đã chết khi vào đường yêu
Thương nhau ba bảy cũng liều
Xa nhau đời bỗng tiêu điều vì đâu
Bước thêm một bước qua cầu
Có đau chỉ thế lệ sầu ai đong
Hỏi người còn nhớ ta không
Có nghe Biển Nhớ trong lòng gọi tên
Ngoài kia bão tố chợt lên
Có con đò cũ lênh đênh giữa dòng...
Xứ biển - 93
Mấy ai học được chữ ngờ
(Viết cho con)
Năm xưa khi mới quen anh
Môi hồng còn thắm mắt xanh chưa buồn
Bụi đời trên áo chưa vương
Đàn lòng chưa khảy khúc tương tư sầu
Từ ngày hai đứa yêu nhau
Vui chưa kịp đến khổ đau đã chờ
Mấy ai học được chữ ngờ
Bao lời thề ước bây giờ để đâu?
Bốn năm như giấc chiêm bao
Mắt xanh nhuốm lệ vì sao hỡi người
Tại anh hay lỗi tại trời
Mà tình hai đứa rã rời tơ duyên
Bão lòng núi lỡ bờ nghiêng
Bài thơ viết dở một thiên sữ tình
Chập chờn bóng lẻ lunh linh
Mưa đêm trở lạnh tim mình lạnh theo
Tình yêu một thoáng bay vèo
Buồn lên đâu đó sầu gieo xuống đời
Ngoài kia mưa vẫn cứ rơi
Bốn năm cơn mộng chao ôi! Nát lòng !!!...
Xứ biển Florida-93
Nhớ ai....ai nhớ
Tháng Giêng mưa đến trái mùa
Mưa qua khóm lá mưa đùa ngàn cây
Mưa hôm qua... mưa hôm nay
Nắng không buồn đến mưa bay ngậm ngùi
Mắt cay vì bởi chẳng vui
Tháng Giêng mưa xót cho đời quạnh hiu
Hỏi dùm người ấy tôi yêu
Có còn nhớ đến những chiều bên nhau
Riêng tôi tim vẫn còn đau
Sợi dây oan nghiệt chưa hao chưa mòn
Tháng Giêng mưa rớt vào hồn
Nhớ ai... ai nhớ mưa buồn bâng khuâng...
Xứ biển Florida 93
Ngày tháng ngậm ngùi
Quảng đời tuổi mộng đi qua
Chao ôi nước mắt lệ hoà biển Đông
Tròn trăng mẹ bắt lấy chồng
Như con chim nhỏ trong lồng khó ra
Mai về làm vợ người ta
Người đâu xa lạ thấy mà khó ưa
Món hàng kẻ bán người mua
Người cười, tôi khóc như mưa tiêu điều
Tủi thân cho phận hẩm hiu
Mới hay số kiếp "nàng Kiều " là đây
Bây chừ ngọc đã trao tay
Buồn vui theo những tháng ngày buông xuôi
Còn chăng tuổi mộng ngậm ngùi
Chim trong lồng hẹp nhìn trời mà đau !!!...
Xứ biển Florida 93
Đến sau nên chịu thiệt thòi
Tủi thân em kẻ đến sau
Sông sầu mấy nhánh lệ đau mấy tầng
Suốt đời nặng chữ nghĩa ân
Tuổi xuân thoáng mất bâng khuâng chữ tình
Đêm qua Đông mới trở mình
Lạnh vào chăn chiếu tường in bóng mờ
Từng đêm chín đợi mười chờ
Buồn xanh cõi mộng hững hờ nhện giăng
Tủi hờn anh thấu cho chăng
Sông Tương thôi đã cách ngăn đôi bờ
Chờ anh cho đến bao giờ
Đêm nằm tủi phận giấc mơ rã rời
Đến sau nên chịu thiệt thòi...
Ôn Lan thành 93
Lệ đắng
Mặt trời bị áng mây che
Bên này không nắng chỉ nghe mưa buồn
Lạnh thêm cái kiếp tha hương
Mưa sang bên ấy ngập đường hôm qua
Bên này, bên đó! Ôi xa
Mượn dòng lá thắm làm quà tặng nhau
Đông sang cây cỏ thay mầu
Nhớ thêm... thêm nhớ bể dâu ngậm ngùi
Lòng buồn trời cũng chẳng vui
Đêm qua mưa suốt rã rời hôm nay
Gửi anh một chút tình cay
Thêm dòng lệ đắng xa hoài nghìn năm...
Xứ biển - Florida 93
Nguyệt tìm trăng
Đêm qua trăng rụng bên cầu
Nguyệt tìm trăng mãi Nguyệt sầu nhớ ai?
Trăng ôm cành liễu mê say
Hằng về bên ấy hoa cào tóc mây
Tròn trăng, trăng khuyết lại đầy
Hằng buồn ai đó nên gầy dáng xưa
Trăng Thu bỗng khóc như mưa
Hỏi Hằng... Hằng bảo mới vừa xa nhau
Nguyệt chìm sông Đáy chìm sâu
Trăng tròn mấy tuổi vì đâu trăng già
Dỗi hờn Nguyệt bỏ đi xa
Tìm Trăng chẳng đặng bỏ qua thăm Hằng !
Xứ biển- Florida 93
Em về trăn trở đêm vơi
Em về nước mắt như mưa
Giết tình anh đó cho vừa lòng ai
Em về hỏi Liễu Chương Đài
Vẫn xanh xao rũ lem hoài mắt em
Mây mưa... mưa suốt cả đêm
Nhớ vòng tay ấm chợt thèm nụ hôn
Hứng dùm những giọt lệ buồn
Ngược dòng dĩ vãng mà thương một người
Em về trăn trở, đêm vơi
Trên cây lá úa bỗng rơi... rơi nhiều
Lạnh lùng phòng vắng quạnh hiu
Mưa sương héo hắt tình yêu chóng tàn...
Ôn Lan thành 93
Chiều xuống
Biển vắng dừng chân nghe sóng vỗ
Con tầu chuyển bến tít mù xa
Hải âu tung cánh chim về tổ
Se lòng lữ thứ tóc sương pha
Đêm nay
Bên hồ liễu rũ trăng đáy nước
Lạnh lùng gió cuốn lá vàng rơi
Mây xám lưng trời bay lướt thướt
Nhìn cánh vạc bay bỗng nhớ người !
Mưa đêm
Suy tư, song cửa nhìn mưa đổ
Nhỏ xuống hiên buồn tí tách rơi
Nghìn năm nhân thế còn đau khổ
Lệ sầu cô đọng giữa hồn tôi!
Khung nhớ
Vung tay, nhát cọ khung vải nhớ
Giây phút con đường bỗng xanh rêu
Như chiếc đủa thần gây sóng gio
Trãi lòng thương nhớ đỡ hoang liêu
Xứ biển Florida-91
Người tình trong thơ
Chiều qua có ngọn trúc xinh
Mộng mơ... mơ mộng người tình trong thơ
Chiều nay trúc đứng bơ vơ
Trông qua nẻo ấy lệ mờ bóng ai
Chiều qua trúc nhớ chàng trai
Thần Kinh xứ Huế mà cay đắng lòng
Chiều nay trúc mãi đứng trông
Mùa Xuân không đủ tô hồng má em
Chiều qua trúc tựa cành sen
Xuân đi Đông đến mấy phen qua đời
Tưởng đâu mãi mãi lẻ loi
Khi không mà lại gặp người tình thơ...
Xứ biển Florida 93
Lệ tình
Bài thơ hạnh ngộ gửi anh
Mấy dòng thơ lệ chảy quanh dòng đời
Với anh kể chuyện buồn vui
Ghét con bướm lạ giận người vô duyên
Cho em một chút bình yên
Nhớ thời tuổi mộng hồn nhiên mà buồn
Tình bay như khói muôn phương
Em đi... đi mãi đoạn đường cô đơn
Chao ôi! Thèm một nụ hôn
Bóng người xưa ấy mãi còn trong tim
Nhớ sao hạnh phúc ấm êm
Thư nhoà nét chữ vì lem lệ tình !
Xứ biển Florida 93
Áo lụa Hà Đông
(tặng Hà Trung Yên -Lê Nhật Thăng)
Tôi yêu áo lụa Hà Đông
Bên hồ Hoàn Kiếm chiều hong nắng tà
Đêm mơ say mộng với hoa
Mắt em đã cướp hồn ta mất rồi
Hôm qua trông đứng, trông ngồi
Sao em chẳng đến để tôi đợi chờ
Miền Trung chia cách đôi bờ
Hà Đông áo lụa bây giờ về đâu?
Hồn đau chợt vỡ tinh cầu
Vì nghe tiếng Quốc nên sầu đó thôi
Hà thành mây trắng ngang trời
Như tà áo lụa nửa vời chân mây
Theo ta một mảnh trăng gầy
Về Nam tìm một giấc đầy bình Yên
Ngậm ngùi nhớ bóng đổ quyên
Buồn lên gác trọ bút nghiêng hững hờ
Lê thê gió dạt mưa mờ
Nhật đi nên Nguyệt bơ vơ giữa dòng
Tôi yêu áo lụa Hà Đông
Yêu hồ Hoàn Kiếm yêu Thăng Long thành
Yêu em khi mắt còn xanh
Bây giờ mắt đã long lanh giọt buồn !!!...
Xứ biển Florida Hè 90
Ước mơ... mơ ước
Sáng nay mưa mãi buồn ghê
Bầu trời xám đục mưa về nơi nao
Nhà ai lá rụng bên rào
Lùa qua nõ trước bay vào sân em
Giọt buồn theo gió vừa nhen
Thơ đau tình luỵ nghe đêm thở dài
Vườn hoang lá vẫn cứ bay
Để mưa làm ướt lạnh đầy bến sông
Tiếng thơ em hứng vào lòng
Ước mơ... mơ ước trong vòng tay anh
Mưa... mưa... mưa lướt qua mành
Vì đâu mơ ước chẳng thành người ơi !
Xứ biển Florida 93
Nỗi sầu chưa khép
Tang bồng cúi nhặt con tim vỡ
Ai gắn cho ai những mảnh trời
Trần Trung Tá
Tiếng anh bên đó đầu giây
Lòng vui mở hội sáng nay rộn ràng
Bỗng tan giá lạnh Đông tàn
Nghe lòng chợt ấm bàng hoàng phút giây
Mảnh trời ai gắn cho ai
Em đây, anh đấy chia hai lối đường
Lỡ rồi một chuyến đò thương
Nhặt chi tim vở mà vương vấn lòng
Duyên nào kỳ ngộ mà mong
Nửa đời cuối bãi đầu sông đi tìm
Mộng nào dệt mãi từng đêm
Nỗi sầu chưa khép buồn thêm! Thêm buồn !!!...
Xứ biển Florida 93
Giữ dùm anh nhé chút mầu xanh
Mặt trời đi vắng lạnh không anh
Ngọn nắng bên nay cũng nở đành
Mai mốt mưa bay về chốn ấy
Giữ dùm anh nhé chút mầu xanh
Anh hỏi thì em xin thưa:
-Mặt trời đi vắng nên mưa suốt ngày
Gửi mưa qua đó thăm ai
Biết rằng anh ngắm mưa bay sẽ buồn
Hứng dùm nước mắt quê hương
Uống vào để nhớ cội nguồn dùm em
Bên hè thổn thưc mưa đêm
Em, anh hai tiếng êm đềm làm sao
Tay run em bẻ nhánh đào
Tặng anh hoa muộn đường vào tình thơ
Dĩ nhiên chỉ chuyện tình cờ
Tỉnh ra mới biết giấc mơ hoang đường !
Xứ biển Florida- Đông 92
Nina Kim (Diễm Chi) Nha Trang 1995
Biển Nhớ 5
Về thăm Biển Nhớ Nha Trang
Ngỡ ngàng tìm dấu Trường An năm nào
Ghé thăm phố cũ nghẹn ngào
Mà người năm ấy đã vào thiên thu
Về thăm Biển Nhớ buồn ru
Lòng ta sao cũng âm u theo chiều
Qua đây cư xá buồn thiu
Đường xưa tên đổi gợi nhiều tiếc thương
Về thăm Biển Nhớ sầu vương
Quạnh hiu... hiu quạnh cuối đường phong ba
Về thăm Biển Nhớ chiều qua
Tưởng rằng biển đã phôi pha nỗi buồn
Tưởng rằng lệ đã cạn nguồn
Nào hay dòng lệ vẫn tuôn khôn cầm...
Nha Trang 15-8-1995
Thanh Hiền-ái nử Diễm Chi Nina Kim- Mũi Né 1995
Cảm ơn Thơ
Cảm ơn thơ đến với tôi
Nghe lòng xao xuyến bởi lời dễ thương
Cảm ơn giấc mộng bình thường
Thơ che mắt lại chỉ buồn chút thôi
Đó đây chung một bầu trời
Nhưng đường hai ngã hướng đời khác nhau
Nghe lòng của biển xôn xao
Chào thơ nắng sớm gọi nhau bên thềm
Gió Đông làm lạnh môi em
Mấy dòng lệ đắng mặn thêm Biển Sầu
Thơ ơi cho bắt nhịp cầu
Đông, Tây, Nam, Bắc lối nào gặp anh?
Xứ biển Florida- 93
Buồn lên đâu đó
Nhà ai lá rụng đầy sân
Tả tơi theo gió bâng khuâng trong chiều
Nhà ai lá rụng tiêu điều
Bao nhiêu lá đổ bấy nhiêu mong chờ
Nhà ai lá rụng bơ vơ
Lối xưa khuất bóng lệ mờ Tương Giang
Nhà ai lá rụng bay sang
Tại anh đến trễ ngỡ ngàng hai phương
Nhà ai lá rụng trong vườn
Chắc gì bên ấy có thương bên này
Nhà ai lá rụng chiều nay
Buồn lên đâu đó mà đầy mắt em
Nhà ai lá rụng bên thềm
Ngoài kia mưa đến nửa đêm thật buồn
Nhà ai nhện cứ tơ vương
Giăng hoài lộn mối biết nương chỗ nào
Nhà ai lá rụng bên rào
Tả tơi gúo cuốn bay vào vườn ai
Nhà ai lá vẫn cứ bay
Em buồn nhặt lá bỗng gầy nét xưa
Nhà ai lá rụng chiều mưa
Gió về nhè nhẹ gió lùa ngoài hiên
Mưa... mưa suốt mấy bữa liền
Buồn lên đâu đó im lìm nắng đi...
Xứ biển Florida 93
Ru em ngày tháng ngậm ngùi
Ru em anh hãy ru em
Em ơi hãy ngủ để đêm thôi buồn
Anh ru tiếng hát yêu đương
Đẻ khi tỉnh giấc quê hương đây rồi
Ru em ngày tháng ngậm ngùi
Muộn phiền tan hết để đời còn vui
Ru em sao trở về ngôi
Để trăng sẽ mỉm môi cười thật tươi
Ru em tiếng hát chơi vơi
Mặc cho mưa nắng mặc người dối gian
Ru em năm ngón tay đan
Rồi mưa sẽ tạnh đêm tàn sẽ qua
Ru em anh hỡi tình xa
Bằng câu mật ngọt thiết tha nhất đời
Ru em mặc gã trăng lơi
Dù hương phấn rã dù môi hết nồng
Ru em qua suối qua sông
Vế quê hươg cũ thắp hồng ước mơ
Ru em trăng ghé vào thơ
Mình xa muôn thuởi đôi bờ nhớ nhung
Ru em nước mắt rưng rưng
Ngoài hiền xào xạc tưởng chừng bước anh
Ru em trở lại ngày sanh
Chúng mình hai đứa duyên lành kết đôi
Ru em... em ngủ đi thôi
Để trưa rực nắng để trời đừng mưa
Trên trời lấp lánh sao Vua
Tìm sao hoàng hậu vẫn chưa thấy về
Trên trời lấp lánh sao Khuê
Đêm tàn nguyệt tận gió se sắt buồn
Ru em một giấc mộng thường
Chiêm bao sẽ gặp người thương đang chờ
Ru em trăng ghé vào thơ
Mình xa muôn thuở đôi bờ nhớ nhung !
Xứ biển Florida- 95
Hồn Thục Đế
Anh mơ trong mộng là vua
Bởi ngôi chẳng có em chưa chịu về
Mưa... mưa tí tách sau hè
Chợt nghe tiếng Quốc lòng nghe buồn buồn
Em đi tình chết mùa thương
Để mưa với nắng nửa đường chia tay
Về đây em đã về đây
Quân vương đâu vắng lưu đày nơi nao?
Hỡi người yêu dấu nay đâu
Thành xưa đổ nát rầu rầu mây vương
Thềm hoang rêu phủ quanh tường
Nhớ ai mấy đoá Hải Đường ngẩn ngơ
Nhện ơi sao cứ giăng tơ
Để cho cung điện hoang sơ tiêu điều
Mất ngôi vua mất người yêu
Mất luôn Tổ Quốc khiến chiều buồn tênh
Tại vua chẳng chịu đi tìm
Em buồn tủi phận chẳng thèm về cung
Chiều đi mưa, nắng ngập ngừng
Cầu vồng ngủ sắc lưng chừng vắt ngang
Anh ơi đất nước lầm than
Có nghe tiếng Quốc trên ngàn nỉ non
Ngôi vua giờ mất chẳng còn
Đâu đây Thục Đế linh hồn chưa tan !!!...
Xứ biển Florida Hè 93
Buổi sáng đóng khung
Bên này buổi sáng mù sương
Nhánh đào trổ muộn buồn vương trên cành
Lá non đang nẩy mầm xanh
Hạt sương như lệ mong manh phận người
Bên này buổi sáng mưa rơi
Mặt trời đi vắng nên đời buồn hiu
Sáng mưa khóm chuối tiêu điều
Tay vung nét cọ vẽ chiều nhớ nhung
Bên này buổi sáng đóng khung
Đọc thơ ai đó bỗng dưng ta buồn
Ly cà phê đắng thiếu đường
Đọng trong đáy cốc giọt thương giọt sầu
Bên này tháng Bảy mưa Ngâu
Để cho lũ quạ bắt cầu sông Ngân
Ước chi hạnh ngộ một lần
Nhìn xem có phải cố nhân năm nào
Bên này có lắm trăng sao
Biển xanh... xanh ngắt nơi nao quê nhà
Hỏi trăng mấy tuổi trăng già
Núi bao nghìn tuổi vẫn là núi non
Nỗi buồn biết đứa nào hơn
Bài thơ anh gửi cám ơn thật nhiều
Sáng mưa khóm chuối tiêu điều
Tay vung nét cọ vẽ chiều nhớ nhung!
Xứ biển Florida 93
Chờ em đào nở bao lần
Bích Câu vườn mộng em thôi dạo
Những nhánh đào xưa chắc héo gầy?
TRẦN TÚ UYÊN
Tặng em một nhánh hoa đào
Nhớ Xuân Đà Lạt rơi vào mắt em
Xuân sang vườn mộng anh tìm
Hoa đào đỏ thắm dáng mềm! Ôi mơ
Tìm em tìm đến bao giờ
Mỗi năm đào nở vẫn chờ em đâu?
Đào rơi vườn mộng Bích Câu
Xót xa mấy nhánh hoa sầu bâng khuâng
Chờ em đào nở bao lần
Là bao lần nhớ mùa Xuân năm nào
Tặng em một nhánh hoa đào
Nhớ Xuân Đà Lạt rơi vào mắt em !!!...
Xứ biển Florida- Xuân 93
Cõi này tạm ở bao lâu?
Cõi này lạc bước bơ vơ
Quê người xứ lạ buồn ngơ ngẩn buồn
Hắt hiu điếm cỏ cầu sương
Nửa mê, nửa tỉnh tiếng chuông nguyện cầu
Cõi này tạm ở bao lâu?
Rửa hoài bụi vẫn bám vào thân em
Dòng thơ đau buốt vào tim
Trăng buồn đi vắng, Nguyệt chìm đáy sông
Cõi này không sắc... sắc không
Vui thì ta ở buồn thì ta đi
Khổ đau... đau khổ bởi vì
Quên lời Phật dạy từ bi thuốc mầu
Cõi này tạm ở bao lâu?
Rửa hoài bụi vẫn bám vào thân em!
Xứ biển Florida-Xuân 93
Có buồn cũng chuyện người ta
Sáng nay thư viết gửi anh
Gửi thêm mưa gió chĩu cành sầu Đông
Mưa hoài anh có lạnh không?
Bên này mưa lạnh vào lòng tha hương
Đêm qua kể chuyện hoang đường
Sáng nay em vẽ góc vườn cô liêu
Lâu rồi xa vắng người yêu
Đời buồn cũng giống như chiều hôm qua
Có buồn cũng chuyện người ta
Em không khóc nữa buồn ra đi rồi
Mưa...mưa... mưa vẫn cứ rơi
Chạnh thương ai đó cuối trời quạnh hiu!!!...
Xứ biển Florida- mùa mưa 93
Loài hoa lạ
Gặp em cô gái miền Đông
Nợ duyên xui khiến nên lòng ươm mơ
Tại anh đi lỡ chuyến đò
Nên em vội bước chẳng chờ đợi tôi
Mắt em buồn quá ! Chao ôi!
Long lanh giọt lệ giam đời quạnh hiu
Em người con gái tôi yêu
Mong manh như giọt sương chiều ngoài nương
Em người con gái tôi thương
Một loài hoa lạ trong vườn thi nhân
Hạc vàng một thoáng bâng khuâng
Nghìn năm vẫn nhớ một lần yêu em!
Xứ biển Florida Đông 93
Tại anh đó
Tại anh đâu phải tại em
Thương chi để khổ rồi ghen với hờn
Khi yêu chẳng biết thiệt hơn
Em nơi cuối bãi đầu sông anh tìm
Cầu cho biển lặng sóng êm
Để thuyền lướt gió bình yên vào bờ
Tại anh cứ trách vu vơ
Tội thân em lắm nên thơ ngậm ngùi
Tại anh chẳng biết tìm vui
Để cho ngày tháng cứ trôi mất rồi
Tại anh trông đứng, trông ngồi
Nên thư đến trễ buông lời trách em
Đắng cay... cay đắng em quen
Mặc ai hờn trách chê khen cũng đành
Chiều rơi... rơi lạnh buốt mành
Xạc xào chiếc lá mong manh úa tàn
Tại anh đến trễ muộn màng
Nên mình hai đứa ngỡ ngàng hai phương
Tại anh đánh mất thiên đường
Suốt đời tìm mãi người thương kiếp kiếp nào...
Tại anh rớt lệ chiêm bao
Bởi thương chẳng trọn nên đau đớn lòng
Mình quen chiều ấy cuối Đông
Bài thơ lục bát đắng dòng chia xa....
Xứ biển Florida-Thu 93
Ru em ngày tháng lênh đênh
Ru em tiếng hát ngọt ngào
Bích Câu vườn mộng lối vào thiên thai
Em ơi chớ sợ đêm dài
Gạt sầu em nhé hãy say giấc nồng
Ru em ngày tháng long đong
Em ơi đừng khóc để lòng anh đau
Trên trời triệu ức vì sao
Tìm hoài chẳng biết ngôi nào của em?
Ru em trăng lén qua rèm
Em ơi hãy ngủ muộn phiền sẽ quên
Ru em tiếng hát lênh đênh
Ngoài kia gã gió gọi tên bốn mùa
Ru em khóm trúc đong đưa
Tựa vai anh nhé nghe mưa tạnh rồi
Ru em tiếng hát chơi vơi
Khổ đau đã hết vì đời có anh
Ru em nước mắt long lanh
Anh lau dòng lệ chảy quanh má đào
Ru em tiếng hát ngọt ngào
Bích Câu vườn mộng lối vào thiên thai...
Ôn Lan thành- 93
Anh ơi! Học lấy chữ không
Sáng nay bên đó có mưa?
Mơn man nàng gió có đùa tóc anh
Mưa... mưa hoa lá thêm xanh
Đời ai cô lữ quẩn quanh chuyện buồn
Sáng nay em đứng soi gương
Nét xưa đâu mất phấn hương phai rồi
Duyên thơ hạnh ngộ tìm vui
Những dòng thơ lệ nửa đời gặp đây
Sáng nay mưa vẫn cứ bay
Buồn trông bên ấy nhớ ai nhớ hoài
Tỉnh đi anh nhé đừng say
Buồn chi chuyện cũ để cay đắng lòng
Anh ơi! Học lấy chữ "không"
Trời cho Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa
Hãy quên những chuyện ngày xưa
Cười lên cho vỡ âm thừa sẽ tan...
Xứ biển Florida- Hè 93
Gửi người một chút vu vơ
Gửi người bên đó bên đây
Mượn trang giấy mỏng chữ đầy tình thơ
Gửi người một chút vu vơ
Nửa đời xót lại chẳng ngờ còn duyên
Gửi người một chút muộn phiền
Chia dùm nước mắt trắng miền Cali
Sợ rằng bướm cũng bay đi
Lẻ loi mấy áng đường thi ngậm ngùi
Gửi người một chút niềm vui
Thơ duyên kỳ ngộ say vùi tri âm
Tim người vẫn trái tim câm
Vài tờ lá thắm trăm năm vẫn chờ
Gửi người một chút vu vơ
Nửa đời xót lại chẳng ngờ còn duyên !
Xứ biển Florida 93
Tình cuối cho anh
(Nhớ về Đặng Văn Nhơn
y sĩ Tiểu Đoàn 3 Dù)
Sáng nay có cặp chim xanh
Ríu ra ríu rít trên cành líu lo
Với anh chưa dám hẹn hò
Nhưng mà tình cuối dành cho anh rồi
Với anh chung một hướng đời
Cho nhau anh nhé những lời yêu thương
Với anh yên giấc mộng thường
Dù bao lầm lỡ đừng buồn nhé anh
Em như sương khói mong manh
Một làn gió thoảng tan nhanh xuống vườn
Với anh lên đỉnh yêu đương
Đi tìm vườn mộng thiên đường là đây
Với anh hạnh phúc em say
Dù mai bão nỗi đắng cay cũng đành
Xin dành tình cuối cho anh
Yêu đi kẻo trễ ngày xanh sắp tàn...
Xứ biển Florida 93
Cảm ơn ai đó thật nhiều
Cảm ơn ai đó bài thơ
Đẹp như nắng sớm giấc mơ vào đời
Tưởng mình còn tuổi đôi mươi
Ngại ngùng chẳng dám mở lời làm quen
Mưa... mưa làm ướt áo em
Thương chăng dáng nhỏ ướt mèm dưới mưa
Đẹp thay tuổi học trò xưa
Đam mê nên chẳng lọc lừa tình yêu
Cảm ơn ai đó thật nhiều
Bài thơ đẹp tuổi xế chiều ngát hương
Cảm ơn chút nắng cuối đường
Chiều miên man nhớ chở buồn theo mây...
Xứ biển Florida-93
Ước chi còn tuổi xuân nào
Đi xa mới có mấy ngày
Cái nhà mất nóc ngói bay đầy vườn
Bưởi, cam trơ trụi thảm thương
Phong lan cũnh rũ vì buồn nhớ em
Chúng mình trước lạ sau quen
Thư đi... thư đến nhớ tên nhớ người
Thời gian cứ lạnh lùng trôi
Con tem bay mãi đậu rồi nhà ai
Tự nhiên đôi mắt hơi cay
Biển tràn tâm sự u hoài nghìn năm
Em đây! Anh đấy xa xăm
Có thương thì cũng thương thầm mà thôi
Người Nam kẻ Bắc đôi nơi
Có duyên xin hẹn suốt đời kiếp sau
Ước chi thuở trước gặp nhau
Để cùng anh bước ngõ vào vườn Tiên
Tại mình chẳng nợ chẳng duyên
Gặp chi quá muộn tự nhiên đeo sầu
Ước chi còn tuổi xuân nào
Hồn nhiên thả ý nôn nao đợi chờ
Bài thơ lời viết vu vơ
Thương nhau chẳng đặng ý thơ vương buồn !!!...
Ôn Lan thành- Xuân 93
Thanh Hiền-Dị Nhơn- Diễm Chi Nina Kim
Bão tuyết 13-3-1993 -Atlanta-GA
Cho anh đợi đến bạc đầu
Thư anh... anh trách nữa rồi
Đi đâu mất biệt im hơi cả tuần
Bị cơn bão tuyết xiềng chân
Cứ nhìn tuyết đổ trắng ngần bay bay...
Người người đang giấc ngủ say
Mình em thao thức nhớ ai thật nhiều
Hàng cây áo trắng tiêu điều
Bỗng dưng ta thấy buồn hiu... hiu buồn
Chắc gì ai đó có thương
Để thơ tình rớt dọc đường! Người xem
Tiếc gì một tiếng gọi em
Giận anh rồi đó chẳng thèm hoà đâu
Cho anh đợi đến bạc đầu
Tự nhiên chuốc lấy cái sầu vào thân!!!...
Bão tuyết Alanta 13-3-1993
Chúc thư để lại
Thơ tôi dông lệ chảy xuôi
Vốn lời tâm sự ngậm ngùi kiếp mai
Thơ tôi bụi rớt hương phai
Như mây như khói bay hoài nghìn năm
Thơ tôi thay trái tim câm
Bởi hoa trổ muộn âm thầm thế thôi
Thơ tôi trang điểm cho đời
Lời hay ý đẹp tặng người yêu thơ
Bài thơ lục bát vu vơ
Như mưa với nắng tình cờ quen nhau
Bận lòng chi chuyện mai sau
Chúc thư để lại thơ đau đắng dòng!
Ôn Lan thành Xuân 93
Lỡ bước
Amh ở đâu? Anh ở đâu?
Nửa đêm chênh chếch trăng sầu lững lơ
Nửa vầng trăng lạnh bơ vơ
Nhìn chă gối lẻ ơ hờ thiếu ai
Lá khọ xào xạ hiên ngoài
Ngậm ngùi Biển Nhớ tiếc hoài chiều xưa
Thương anh quạnh quẻ nắng mưa
Nửa vầng trăng vỡ gió đưa phương nào
Chao ôi! Tim bỗng xuyến xao
Buồn theo ai đó nao nao tấc lòng
Bến nào là bến nước trong
Thuý Kiều lỡ bước chẳng mong hẹn hò!...
Xứ biển Florida 93
Còn tuổi xuân nào
Bài thơ trên giấy hoa tiên
Ngậm ngùi em viết một thiên sữ tình
Đêm qua kể chuyện chúng mình
Có con bướm lạ trộm nhìn ngẩn ngơ
Quen nhau cũng bởi tình cờ
Hay la duyên kiếp đã chờ từ lâu
Bây giờ cho đến ngàn sau
Châu Anh lối cỏ một mầu tang thương
Bờ cây bến Hán mù sương
Liêu Trai một thoáng qua vườn chiêm bao
Hỏi ai còn tuổi Xuân Nào
Người xưa! Lầu Hạc lệ trào Tương Giang !!!...
Xứ biển Florida 93
Buồn đi thương đến
Giận anh cứ cợt trêu hoài
Lúc em lúc chị ôi dài ước mơ
Giận anh cứ nói vu vơ
Viết hoài viết mãi trang thơ chửa đầy
Đêm qua giăng mối nhà ai
Nhện buồn giăng mãi giăng ngày giăng đêm
Giận anh cứ cợt trêu em
Chợt thương, chợt nhớ nên quên ngủ rồi
Sao hôm vừa mới lìa ngôi
Sao mai chưa đến nên đời mãi xa
Cách chia bởi dãy Ngân Hà
Chàng Ngưu ả Chức chờ mà uổng công
Có thương cũng dấu trong lòng
Người xa xăm quá Thu Đông chửa tàn
Không chừng lát nữa mưa tan
Buồn đi thương đến như làn gió bay...
Ôn Lan thành 93
Chuyện chúng mình
Đêm qua mơ chuyện chúng mình
Đường đời chung bước đường tình chung đôi
Đâu ngờ tình bỗng xa xôi
Gặp nhau giây phút để rồi xa nhau
Đêm qua ngồi đếm trăng sao
Mênh mông chẳng biết phương nào Cali
Hạ buồn nên Hạ lại đi
Em buồn nhìn bóng tà huy cuối ngày
Đêm qua gặp gã trăng lơi
Hạ buồn vì bởi những lời gió trăng
Vì dâu biển cách sông ngăn
Đêm nay gối lẻ buồn chăng hỡi người
Bốn mùa gió cứ rong chơi
Mùi thơm Hạ cũ chao ôi! Vẫn còn
Tóc mềm gió ghé môi hôn
Vẫn nồng như thuở chưa tròn ước mơ
Hạ về phượng thắm trang thơ
Em về tình thắm đẹp tờ hoa tiên
Chúng mình lỡ nợ lỡ duyên
Nhìn ai hạnh phúc bỗng nhiên ta buồn!
Ôn Lan thành 93
Gia tài của anh
Cảm ơn em gửi cánh thư
Vài câu thăm hỏi kể như xong rồi
Chẳng mong ai đó trả lời
Làm quen thì dễ ai người tri âm
Em đây anh đấy xa xăm
Bài thơ dang dở trăm năm vẫn buồn
Bay về đâu đó quê hương
Tập thơ anh tặng bỗng vương vấn nhiều
Với anh chưa nói chữ yêu
Sau lưng em đó buổi chiều sắp tan
Tại anh đến trễ muộn màng
Tan như giấc mộng như làn gió qua
Yêu chi để khổ rồi xa
Trái ngang... ngang trái chẳng thà đừng quen
Gia tài anh để cho em
Trăm bài thơ lỡ nhớ tên anh hoài
Thư thăm em viết thật dài
Chuyện mưa với nắng chuyện ngày với đêm
Nhớ anh em giở ra xem...
lại bài thơ cũ buồn len vào hồn
Tẩn thờ nhìn bóng hoàng hôn
Niềm vui đã mất buồn còn ở đây
Ấp yêu em giữ gia tài
của anh để lại trăm bài thơ yêu!
Thành phố biển Florida- 93
Người dưng khác họ
Bên này buổi sáng mù sương
Mấy con chim nhỏ trong vườn líu lo
Trời cao đất rộng đang chờ
Chim vui hát khúc tự do yêu đời
Hãy bay khắp bốn phương trời
Đem niềm yêu tới trao lời trúc mai
Hỏi anh Quốc nhớ thương ai
Cớ sao thảm thiết kêu hoài ven sông
Bỗng đâu thuyền đắm giữa dòng
Bởi tình lận đận nên lòng mãi đau
Mấy lời hò hẹn chữa trao
Người dưng khác họ cớ sao thương hoài...
Xứ biển Florida 93
Chuyện nắng mưa
Nắng mưa... mưa nắng tại trời
Làm sao ai biết chuyện đời nắng mưa
Mưa về xóm nhỏ tre thưa
Mưa Ngâu đã đổ mấy mùa mưa ơi
Nắng sao nắng cháy nung người
Nắng hong tóc rối ngủ vùi trong mây
Mưa phùn lất phất mưa bay
Chiều xưa chẳng gặp chiều nay tiếc thầm
Nghìn năm vẫn chuyện nghìn năm
Trời chia mấy hướng tình câm! Ôi buồn
Mưa... mưa... mưa chẳng có thương
Nắng vừa mới tắt trong vườn nhà ai
Nắng mưa sao nắng mưa hoài
Tiếng mưa thổn thức đêm dài quạnh hiu
Nắng lên cho ấm buổi chiều
Người đâu gặp gỡ! Ôi nhiều nhớ nhung
Nắng ơi sao tắt nửa chừng
Để mưa làm ướt ngập ngừng áo em!
Xứ biển Florida 93
Thương ai nhớ ai
Nhớ ai mắt đỏ trong chiều
Thương ai liễu rũ buồn hiu cúi đầu
Giờ này anh ở nơi nao
Biết chăng em đã tìm bao năm rồi
Nhớ ai trông đứng trông ngồi
Thương ai thương mãi suốt đời còn thương
Gửi anh một phiến thơ buồn
Nửa đường lưu lạc tha hương chạnh lòng
Nhớ ai chín nhớ mười mong
Thương ai thương mãi long đong xứ người
Dáng xưa nét cũ chao ôi
Thoáng bay như áng mây trời lãng du...
Xứ biển Florida 93
Mưa Tháng Giêng
Mưa tháng giêng... mưa tháng giêng
Mưa qua khóm chuối cây nghiêng gió lùa
Tháng giêng mưa đến trái mùa
Nắng buồn chẳng đến Xuân vừa mới đi
Sáng chiều nào có khác chi
Hết mưa lại nắng có gì vui đâu
Thơ anh em nhớ từng câu
Đọc hoài vẫn tủi vẫn sầu mênh mông
Tháng giêng mưa lạnh cuối Đông
Mấy bài thờ nắng chưa hồng má em
Chiều xưa ai nhớ ai quên
Chiều nay bỗng nhớ đến tên một người !
Xứ biển Florida 93
Xanh đời lưu ly
Hỏi nhé tóc nàng đang có lạnh
Đáp đi lòng thiếp mặt trời soi
Trần Vấn Lệ
Ngập ngừng muốn nói lại thôi
Tóc em bỗng lạnh bởi trời đang mưa
Em về chẳng kẻ đón đưa
Mưa... mưa ngọn cỏ gió đùa tóc mây
Lỡ rồi người đó ta đây
Xa xăm nghìn dậm trời Tây đôi đường
Mưa.. mưa... mưa xuống trong vườn
Mưa qua bên đó chắc buồn bữa nay
Giọt mưa hay lệ trên tay
Đoạn trường chi lắm đoạ đày đời ta
Hôm nay cũng giống hôm qua
Mưa đi mưa đến người xa... xa rồi
Mưa... mưa xanh giậu mồng tơi
Xanh giàn bầu bí xanh đời lưu ly
Thương sao mấy áng Đường thi
Thương về bên ấy Cali phương nào...
Xứ biển Florida -Hè 93
Kiếp tằm
Hoa hồng hoa đẹp lắm gai
Nhà thơ rỗng túi đói dài vì thơ
Mấy đời thi sĩ được nhờ
Nghìn xưa cho đến bay giờ khác chi
Hoa hồng hoa đẹp người si
Sờ vào bị sướt chắc gì được yêu
Nhà thờ kẻ ái mộ nhiều
Nằm đêm lại thiếu quạnh hiu một mình
Hoa hồng mới trổ ! Ôi xinh
Hỏi ai chẳng luỵ để tình vấn vương
Nhà thơ chết rũ bên đường
Phải chăng cái nghiệp bởi vương kiếp tằm !...
Ôn Lan thành 93
Giọt nào
Kỳ ghê thật cái anh này
Em em chị chị gọi hoài người ta
Thư anh mới nhận hôm qua
Bài thơ người lính trận già một mai
Chai bia cứ nốc tối ngày
Say vì sâu rượu hay say cô nào
Mỗi ngày thư vẫn thăm nhau
Đã ba giờ sáng anh đâu chưa về
Bài thơ quên mất chủ đề
Như mưa bất chợt lê thê đêm buồn
Giọt nào rơi ở trong vườn
Giọt nào rớt xuống giữa đường bơ vơ
Giọt nào làm ướt trang thơ
Giọt nào hờn tủi trên bờ mi em !
xứ biển Florida 93
Lỡ lời khó xin
Giận mình giọt lệ ăn năn
Lỡ lời nên mới băn khoăn trong lòng
Tưởng rằng thư kết chung dòng
Bài thơ đoạn cuối thắp hồng ước mơ
Cung thương phím lạc đường tơ
Làm anh hờn tủi nên thơ ngậm ngùi
Nói gì thì cũng lỡ rồi
Thôi đàng im tiếng chịu lời đắng cay
Trách mình nào dám trách ai
Tìng yêu một thoáng vù bay lệ nhoà
Nếu em biết được chẳng thà...
làm con ốc nhỏ chết già khoẻ thân
Giận mình giọt lệ ăn năn
Lỡ lời nên mới băn khoăn trong lòng !
Ôn Lan thành 93
Thương hoài nghìn năm
(nhớ về Đặng Văn Nhơn y sĩ Tiểu Đoàn 3 Dù)
Tình cờ chiều ấy quen anh
Anh người lính trận áo xanh hoa dù
Đưa em vào giấc mộng du
Mộng chưa tròn mộng tàn thu... thu tàn
Chia tay nước mắt hai hàng
Nhìn sông nước chảy chợt mang mang buồn
Một mai có gặp giữa đường
Xin anh đừng nói chuyện thương chuyện sầu
Chỉ xin anh nhé một câu
Đừng cay đắng nữa lỗi đâu tại mình
Nào em có muốn dứt tình
Bởi chưng Nguyệt Lão chẳng nhìn hai ta
Áo dù bụi bám đường xa
Chợt thương người lính Cộng Hoà chiều nay
Ngại ngùng chưa dám cầm tay
Say người trai ấy hay say dung đàn
Dừng quân lính ghé qua làng
Nhà em quân đóng gặp chàng mới thương
Đời anh lính chiến muôn phương
Đời em lầm lỡ tình vương hận lòng
Đò yêu đã lỡ ngược dòng
Tại em phận bạc má hồng đành thôi
Cánh quân vừa rút đi rồi
Nhìn nhau chẳng nói được lời chia tay
Hoa dù bỗng vướng trời mây
Một lần gặp gỡ thương hoài nghìn năm...
xứ biển Florida- Thu 92
Biển Nhớ mù sương
Rượu nào chẳng uống mà say
Tình nào mà chẳng đắng cay hỡi tình
Bên nay Biển Nhớ một mình
Chân hoang bãi vắng cát in dấu người
Cầu vồng bỗng vắt chân trời
Ngoài kia mưa nắng rơi... rơi qua vườn
Bên nay Biển Nhớ mù sương
Trông thuyền viễn xứ người thương đâu rồi
Bên nay Biển Nhớ ngậm ngùi
Đọc thơ bỗng xót lệ chùi chửa khô
Chiều qua Biển Nhớ ngườ thơ
Hết Xuân tới Hạ, Thu chờ Đông sang
Bên nay Biển Nhớ ngút ngàn
Hứng chăng nước mắt đã tràn biển Đông
Chiều đi biển héo hắt lòng
Thương người lận đận giữa dòng phù du
Bên nay Biển Nhớ tương tư
Cầu vồng tan mất vi vu gió luồn
Bài thơ viết mãi chuyện buồn
Chỉ làm thêm nhớ sầu thương lên đầy
Bên nay Biển Nhớ trăng gầy
Mây bay... bay mãi tháng ngày xót xa
Bên nay Biển Nhớ người ta
Chắc gì ai đó thương mà cứ mơ
Bên nay Biển Nhớ bơ vơ
Mây trôi... trôi mãi bao giờ dừng chân
Chiều nay bỗng nhớ cố nhân
Hồn tan theo sóng tim hằn vết đau
Bên nay Biển Nhớ xanh xao
Lạnh người gió bỗng lướt vào vườn ai
Rượu nào chẳng uống mà say
Tình nào mà chẳng đắng cay hỡi tình !
Xứ biển Florida- Hè 93
Cuối năm tình cuối
(viết cho con)
Cuối năm... năm mới rủi hay may
Nét bút chợt đau giấy thở dài
Hai đứa Xuân xưa khoe áo mới
Giờ khoe buồn tủi với ai đây?
Khai bút đầu Xuân bút nghẹn lời
Lệ tuôn theo mực lệ đầy vơi
Bút dẫn hồn ta về xóm cũ
Thiếu một người thương thiếu đủ rồi !
Thơ đau thơ tủi bởi vì đâu
Nghe gió than van bút mực rầu
Ta nhủ lòng quên... quên tất cả
Cười lên ta nhé cớ chi sầu !
Bọt bèo há lựa được dòng trôi
Thơ khóc dùm ta nhỏ xuống đời
Ai biết duyên đầu thành nợ cuối
Thương ai trời cũng lệ đầy vơi...
Ôn Lan thành- Xuân 93
Anh ơi! Đừng đến nữa
(viết cho ngày tan vỡ của con)
Xin đừng đến nữa anh ơi
Em không tin nữa những lời dối gian
Bốn năm tình vỡ gương tan
Bao nhiêu cay đắng lỡ làng bấy nhiêu
Vì đâu đời khổ trăm chiều
Vì đâu lá đổ tiêu điều ngoài hiên
Vì đâu lỡ nợ lỡ duyên
Xin đừng đến nữa luỵ phiền ích chi
Buồn ơi! Buồn hãy đi đi...
Anh đừng đến nữa làm gì thêm đau
Tình ơi! Xin vẫy tay chào
Bốn năm như giấc chiêm bao ngỡ ngàng !
Ôn Lan thành 93
Chữ tình vút bay
Ngập ngừng nước mắt bỗng rơi
Ướt mèm trên gối chao ôi! Nát lòng
Ôi đời bể khổ mênh mông
Em bơ vơ mãi giữa dòng phù sinh
Đêm qua em khóc một mình
Lệ nhoà trang giấy chữ tình vút bay
Người ơi sầu đã đong đầy
Đời em cay đắng... đắng cay cũng nhiều
Sáng nay đời bỗng buồn thiu
Tại em làm vỡ tình yêu cuối đời
Ngập ngừng nước mắt bỗng rơi
Ướt mềm trang giấy chao ôi ! Nát lòng...
Xứ biển Florida- 93
Em cài hoa trắng
(viết cho chị dâu thứ Tám)
Em cài hoa trắng thơ ngây
Tóc thề áo trắng chợt bay qua cầu
Ngậm ngùi tang trắng thương đau
Mưa bay trắng nẻo vương sầu mắt em
Quan tài trắng cả đêm đen
Mồ anh hoa trắng... trắng thêm cuộc tình
Áo tang trắng chuyện chúng mình
Em làm goá phụ trắng hình bóng ai
Anh về hoa trắng em cài
Sao buồn thao thức nghe dài đêm thâu
Sóng sô trắng xoá bạc đầu
Lẻ loi cánh nhạn trắng mầu khăn sô !
Xứ biển Florida- 93
Nắng
Bên đường vạt nắng lang thang
Lướt qua mấy đám hoa vàng lưa thưa
Nắng theo gã gió vui đùa
Bỏ quên chiếc áo nên mưa chưa về
Thức hoài mà vẫn cứ mê
Câu kinh nhât tụng mãi nghe chưa nhuần
Sân chùa nắng trãi bâng khuâng
Mãn đình hồng nở nắng dừng lại thăm
Nắng ơi người vắng bao năm
Sao chưa trở lại biệt tăm phương nào
Hàng me tắm nắng xôn xao
Em còn giặt áo cầu ao quê nghèo
Vuông tre mừng nắng xôn xao
Dưới ao cá đớp chân bèo... bèo trôi
Nắng về có ghé quê tôi
Xin cho tôi gửi đôi lời nhớ thương
Phận mình chìm nổi tha phương
Nắng chao sắp tắt! Ôi đường về xa...
Ôn Lan thành 93
Nỗi buồn chung
Chúng mình mang nỗi buồn chung
Cách xa nghìn dậm nhưng cùng tâm tư
Quen nhau qua mấy cánh thư
Con tem gửi nhớ bây chừ nhà ai
Người ơi nếu có một mai
Còn duyên gặp gỡ nối dài tình thơ
Đêm nay em dệt mộng hờ
Tên mình hai đứa trên tờ hoa tiên
Chạnh lòng nghe tiếng Đỗ Quyên
Em buồn thao thức bút nghiên cũng buồn
Bài thơ thương quá là thương
Ước gì sánh bước uyên ương với người !!!...
Ôn Lan thành 93
Nắng mãi rong chơi
Bên này thiếu nắng chiều nay
Thiếu anh thiếu cả bàn tay ân tình
Gọi hoài nắng mãi làm thinh
Để mưa cứ tới một mình buồn thiu
Chiều nay đời bỗng cô liêu
Thiếu anh thiếu cả tình yêu xa vời
Bên này nắng mãi rong chơi
Để mưa cứ tới cho đời thiếu anh
Bên này buồn nhớ vây quanh
Giọt mưa chợt vỡ rơi nhanh xuống thềm
Bên này chỉ có mình em
Cô đơn thức trắng từng đêm khóc thầm !!!...
Xứ biển Fla 93
Vì đâu
(viết cho con)
Vì đâu biển cách sông chia
Khi thương , thương vội khi lìa, lìa xa
Vì đâu lỡ bản tình ca
Bốn năm tình kể như là bóng mây
Vì đâu tình chóng đổi thay
Quên lời thề ước người quay lưng rồi
Cũng vì chót lưỡi đầu môi
Thì ra tất cả chỉ lời dối gian
Vì đâu tình bước sang ngang
Nói chi thì cũng dở dang một đời
Cầm như người giết đời tôi
Còn đây hận tủi ngậm ngùi mà thôi !!!...
Ôn Lan thành 93
Một phiến thơ buồn
(Nhớ về ĐẶNG VĂN NHƠN Y sĩ
Tiểu Đoàn 3 Dù)
Thơ buồn một phiến thơ buồn
Hình như nước mắt vẫn tuôn khôn cầm
Ngàn năm vẫn chuyện ngàn năm
Rồi đời lặng lẽ âm thầm lãng quên
Thơ buồn giấy trắng mực đen
Hoà thêm mực tím bước quen bên người
Tình yêu như bóng mây trôi
Trải lời tâm sự chỉ lời nỉ non
Thơ buồ hoa cũng héo hon
Buốt vào tim phổi tím hồn thương đau
Tình yêu hỡi nghĩa là sao
Ngọt ngào chưa uống lệ trào chửa hay
Thơ buồn nên mắt hơi cay
Chiêm bao một giâc tình ai qua cầu
Tình yêu chỉ có chuốc sầu
Thơ buồnn ên mới cúi đầu lặng thinh
Thơ buồn chuyện của chúng mình
Thơ chưa đáp được nghĩa tình người xa
Cảm ơn tình ấy thiết tha
Tại em phận bạc tình qua mất rồi
Thơ buồn nước mắt rơi rơi
Ướt lem trang giấy ướt lời cố nhân
Thơ buồn nắng cũng bâng khuâng
Tình yêu đến chỉ một lần rồi đi...
Ôn Lan thành- 6-29-93
Cảm ơn đời đã có anh
Cảm ơn đời đã có anh
Nhìn quanh em thấy mầu xanh yêu đời
Sáng nay nghe rộn ràng vui
Nghe chim ríu rít những lời yêu thương
Cảm ơn bếp cũ quê hương
Vẫn hồng như thuở chưa buòn ước mơ
Thương nhau chẳng biết bao giờ
Hoà chung nước mắt bài thơ chung dòng
Cảm ơn anh hiểu được lòng
Còn duyên nói chuyện vợ chồng kiếp sau
Bây chừ tình chỉ chiêm bao
Hiểu dùm tâm sự lòng nhau đủ rồi !!!...
Ôn Lan thành 93
Mùa Đông tới
Thu đã ra đi một sớm buồn
Để mùa Đông tới lạnh lùng buông
Co ro manh áo người thưa chợ
Khép nép nhà ai tuyết ngập đường
Kìa sắc trắng viền bao mái ngói
Vẫn mầu xanh ở những hàng dương
Ngang trời giăng mắc làn mây xám
Bỗng nhớ vô cùng nắng cố hương !
Atlanta Đông 90
Qua cầu gió bay
Bước đi đời kể như là...
chẳng quay trở lại anh xa thật rồi
Ngập ngừng nước mắt chảy xuôi
Tràn sông tràn biển ngậm ngùi Đông Tây
Buồn này ai đã hơn ai
Bỗng đây lệ rớt trên tay vội vàng
Bước đi hận tủi ngút ngàn
Lỡ tay đánh mấy thiên đàng ! Ôi đau !
Mai này nấu có gặp nhau
Biết ai... ai đó có chào một câu
Bước đi đời bỗng dưng sầu
Tình anh chẳng giữ qua cầu gió bay...
Ôn Lan thành 93
Bốn năm tình có như không
(viết cho con)
Bốn năm lận đận chữ tình
Đắng cay... cay đắng chỉ mình... mình ta
Bốn năm như giấc mơ hoa
Bao câu thề ước chỉ là đầu môi
Bạc đen... đen bạc lòng người
Nào ai biết trước chuyện đời bể dâu
Bốn năm vuốt lệ nghẹn ngào
Tình qua song cửa chỉ sầu vương theo
Bốn năm hạnh phúc bay vèo
Nhặt hoa tim vỡ tình gieo hận lòng
Bốn năm tình có như không
Bốn năm nước mắt đắng dòng Tương Giang !
Ôn Lan thành 93
Bảy năm bảy thế kỷ sầu
Bảy năm bảy thế kỷ sầu
Đời em tan tác như mầu pháo rơi
Bảy năm cứ tưởng như đời
Nằm trong địa ngục gọi trời... trời xa
Bảy năm đau buốt thịt da
Như thân nô lệ hồn ma dật dờ
bảy năm ngơ ngẩn... ngẩn ngơ
Nhìn ra trời rộng mà mơ sổ lồng
Bảy năm ôi kiếp long đong
Trôi theo định mệng giữa dòng phù du
bảy năm như kiếp tội tù
Tả tơi như lá tàn Thu ... Thu tàn !!!...
Ôn lan thành 93
Huyền Châu Nữ
Quạ đen chấp cánh cầu Ô
Hắc Giang vẫn đục lệ mờ đêm đen
Mực nhoà trên giấy mực lem
Đen mầu áo lụa buồn lên tóc huyền
Khăn đen ngậm nỗi buồn riêng
Mắt Huyền Châu ướt cánh nghiêng hoa gầy
Mây đen cứ ngậm ngùi bay
Cà phê đen đắng đêm dài nhớ nhung
Huyền Châu giọt lệ ngập ngừng
Tình người đen bạc thuỷ chung hết rồi
Mặt trời đen tối qua đời
Huyền Châu đâu nữa rã rời bóng đêm...
Ôn Lan thành 93
Giăng hoài nhện chữa hết tơ
Lạ lùng em cứ là thơ
Hèn chi con nhện giăng tơ góc nhà
Trần Vấn Lệ
Giăng hoài nhện chữa hết tơ
Viết hoài chữa hết tình thơ... thơ tình
Sáng buồn nên gió lặng thinh
Lắm mai nhiều mối một mình quạnh hiu
Đêm qua nhện bỗng giăng nhiều
Mấy con bướm lạ dập dìu bay qua
Mênh mông trời đất bao la
Cớ sao giăng mãi góc nhà nhện ơi
Bỗng nhiên sầu cứ rụng rơi
Mối ai chẳng biết xa vời nơi nao
Sáng buồn con nhện giăng mau
Người đi buổi ấy lòng đau... đau lòng
Góc nhà con nhện buồn trông
Mong manh giăng mãi mấy dòng tương tư
Hắt hiu nắng úa rừng Thu
Thoáng nghe đâu đó điệu ru... ru buồn
Nhìn con bươm lạc mà thương
Hia xưa đã rũ mảnh vườn xác xơ
Giăng hoài nhện chữa hết tơ
Viết hoài chữa hết tình thơ... thơ tình!!!...
Ôn lan thành 93
Nói với Trần Vấn Lệ
Không ngờ mới đó đã xong
Một đời lính trận . Một vòng biển dâu!
Trần Vấn Lệ
Bắc Nam thì vẫn quê mình
Cali xa tít chút tình quen nhau
Mộng mơ chi nữa vườn đào
Cuộc tình xưa ấy buồn đau đắng dòng
Đời anh lính trận đã xong
Hai năm viết mãi mấy dòng thơ
Bạn bè tình nghĩa thế sau
Tình xưa vỗ cánh bay vào hư không
Tưởng đâu trốn được Thu Đông
Bàn tay vẫn trắng Một vòng biển dâu
Trái tim đau ngất đỉnh sầu
Cái tên Định Mệnh nát nhầu đời anh
Nghiệp duyên còn mãi vây quanh
Áo cơm... cơm áo cũng đành phải lo
Buồn chi chuyện cũ hẹn hò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người
Có buồn đau cũng thế thôi
Cầm bằng kể bỏ như đời viễn phương
Xá chi không sắc vô thường
Vui trong cái khổ vốn đường thoát ly
Thân này cũng bỏ ta đi
Công danh sự nghiệp tiếc chi thêm buồn
Yêu thương! Giận! Ghét! Gạt lường
Trò đời như một tấn tuồng quá xưa !
Ôn Lan thành 93
Hạc không trở lại
Như mưa chợt đến chợt đi
Để cho mấy áng đường thi lem hoài
Trăng đêm Thôi Hiệu chờ ai
Viết tên chi nữa cho dài đêm thâu
Hoàng Hạc Lâu, Hoàng Hạc Lâu
Trời chia mấy dậm lệ sầu mấy mươi
Mưa qua cho mắt ướt rồi
Hạc không trở lại ai người tri âm
Mây bay... bay mãi nghìn năm
Hạc vàng bay mất mộng cầm được chi
Châu Anh rêu phủ xanh rì
Bờ cây bến Hán chia ly chắc buồn !!!...
Ôn lan thành- hè 93
Trăng viễn xứ
Hờ hững cây nghiêng gió nẻo mờ
Mây chiều lơ lửng dệt đường tơ
Sương đêm hơi lạnh nhiều hơi lệ
Dáng liễu thêm gầy một nét thơ
Tiếng hạt kêu sương tình vỗ cánh
Ánh vàng theo bến nước nằm mơ
Ta làm du khách cùng trăng lạc
Viễn xứ nào đâu có kẻ chờ !
Ôn Lan thành- Thu 93
Buồn ơi! Đừng đến nữa
Buồn ơi rơi xuống dòng sông
Cho trăng với gió chung dòng tương tư
Bóng ai thấp thoáng hình như...
người thương năm cũ nghe Thu gọi về
Biết chăng em đã lỗi thề
Ngỡ ngàng Thu chết bên lề cỏ hoang
Nỗi sầu vây kín nhân gian
Để cho nước mắt lệ chan xuống đời
Buồn ơi xin giã từ người
Trả cho ai đó những lời đắng cay
Lê sầu rơi xuống !Ô hay
Làm hoen má phấn buồn ray rức lòng
Tương Giang sầu vẫn mênh mông
Nắng chao sắp tắt tình hồng sắp tan
Vương vương trên áo Thu tàn
Xôn xao cỏ úa bàng hoàng niềm riêng !!!...
Ôn lan thành- Thu 92
Hái nhánh sầu đông
Em về hái nhánh sầu đông
Bài thơ mấy chữ đắng dòng chia phôi
Trăng thề ai xẻ làm đôi
Còn gì đâu nữa tủi lời tiễn đưa
Em về trời bỗng giăng mưa
Dấu đi giọt lệ tình xưa lỗi thề
Gió đông bỡ bỡ buốt tê
Buồn thương nhung nhớ cơn mê rã rời
Em về đời vắng nụ cười
Bài thơ còn đó đâu rồi cố nhân
Đêm tàn mộng cũ bâng khuâng
Chìm theo đáy mắt bao lần chia ly
Tuổi xanh bỗng ngậm ngùi đi
Còn đây những buổi tà huy cuối đời!!!...
Xứ biển Florida Đông 92
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét