Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Nghiệp Duyên 3

Bút Ký:       Nghiệp Duyên 3

Cứ để gió cuốn đi 

Tác giả:      Thanh Hiền- Dị Nhơn

Tu Viện Hoa Thức
hoathuctuvien.blogspot.com

Bell thành phố sương mù 2015














Cứ để gió cuốn đi

Ta như là chiếc lá
Cứ để gió cuốn đi
Qua bến đời xa lạ
Tắm suối ngàn từ bi...

   Từ thuở biết mộng mơ, biết yêu thơ, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nối gót theo các đàn anh bước vào vườn thơ, góm mặt trang điểm cho vườn hoa nghệ thuật. Cái tật đa tình lãng mạn của thi nhân không làm tôi thắc mắc mà cho rằng thi nhân là phải thế. Tôi cảm thương cho số phận hẩm hiu của thi nhân, chẳng được người đời ưu đải, mà thi nhân luôn có cuộc sống quá nghèo khổ, quá thiếu thốn nếu không thì cũng yểu mệnh.

Thi nhân trong túi rỗng không
Vợ con nheo nhóc đói lòng vì thơ
Thi nhân cứ mãi mộng mơ
Mê trăng mê đến ngẩn ngơ quên về

   Khi chưa bước chân vào vườn thơ, còn rụt rè đứng ngoài cổng. Tôi chỉ thấy cái đẹp, cái đáng yêu, chỉ thấy bề mặt mà không thấy bề trái. Thì ra trong giới nào cũng thế, kể cả chốn thiền môn thanh tịnh, cũng có những phần tử ham danh lợi, quyền lực và địa vị, hơn thua và ganh tỵ mà "cái ta" quá lớn,  còn trong giới cầm bút khi "bút chiến" họ dùng đủ thủ đoạn hạ cấp để hạ thủ đối phương.

Lội qua mấy dậm sơn khê
Tìm vầng trăng lạc ướt thề trăm năm
Nào hay trăng lặn âm thầm
Thi nhân rỗng túi đem cầm vầng trăng

   Trong giới cầm bút đa số là phái nam, với anh hay bất cứ nhà thơ nào tôi đều giữ một khoảng cách. Vì sao tôi quý trọng nhà thơ Hà Huyền Chi mà không quý trọng nhà thơ Trần Vấn Lệ? Nguyên nhân là do sự ghen tương bóng gió, chưa là gì của nhau mà đã muốn sở hữu cho riêng mình, giống như trong bài thơ "ghen" của Nguyễn Bính.
                        
Ghen chi ghen lạ ghen lùng
Biến thành mất trí nửa khùng nửa điên
Quen nhau có phải là duyên
Hay là ân oán não phiền thêm thôi !

    Tôi kết duyên thơ với TVL qua bà mai Ái Khanh. Nói đúng ra tôi phải "tạ ơn" nhà thơ TVL mới đúng, nhờ hoạ thơ với anh, tôi gửi tâm sự  mình vào đó và cho ra đời thi phẩm Biển Nhớ . Khi trao đổi thư từ với nhau, tôi chỉ hoạ thơ, viết vài hàng vắn tắt thăm hỏi cho có lệ, thành ra không thể đem thư tôi ra mà rao bán được.

Thi nhân là giống đa tình
Như hoa với bướm như mình với ta
Thi nhân vốn tánh đào hoa
Sáng Hồng, chiều Lý đêm qua Mận, Đào

   Thi nhân trải lòng ca tụng Tình Yêu, vạt nắng cuối ngày cũng làm thi nhân bâng khuâng, những chiếc lá Thu càng làm thi nhân thổn thức, những ngày mưa càng làm thi nhân ướt át hơn, mà vầng trăng  huyền ảo dưới hồ khiến thi nhân muốn nhảy xuống ôm trăng như Lý Bạch , và thi nhân trải lòng ra bao la như biển cả, muốn ôm tất cả gió mây, trời trăng mây nước. Nếu bảo đó là một "cái tội" thì tôi cũng đành chịu.





Bài thơ trên giấy hoa tiên
Ngậm ngùi em viết một thiên sử tình
Đêm qua kể chuyện chúng mình
Có con bướm lạ trộm nhìn ngẩn ngơ

  Dù mang tiếng đa tình lãng mạn, nhưng nàng Thơ không lẳng lơ liếc mắt đưa tình với bướm ong ngoài ngõ. Tôi là nàng Thơ tự do, có riêng một không gian cho mình. Tôi có quyền yêu tất cả mọi vật trên hành tinh này mà không làm tổn thương ai. Trong thế giới của tôi chỉ có mở lòng yêu thương, không bị trói buộc bởi  một tình cảm nào, chỉ có kỷ niệm đã cho tôi những giây phút ấm lòng, những giây phút sống thật với chính mình. Những rung động, những đam mê đã chết trong tim từ ngày tôi xa người ấy. Tình Yêu đánh mất không tìm lại được.

Tại em hay bởi tại trời
 Mà duyên hai đứa rã rời hai nơi
Tại anh đến trễ anh ơi
Để em ân hận suốt đời vì anh

  Với nhà thơ Hà Huyền Chi là một trường hợp đặc biệt, với anh  tôi có lòng trân trọng, mối tình thơ cao thượng trong trắng không chút bợn nhơ, khác với Tình Yêu trai gái thường tình. Nếu Thơ mà không lãng mạn thì không phải là Thơ nữa. Tôi luôn cảnh tỉnh, nhắc nhở mình điểm để dừng, ranh giới tình thơ phải có giới hạn.

Cảm ơn Thơ đến với tôi
Nghe lòng xao xuyến bởi lời dễ thương
Cảm ơn giấc một bình thường
Thơ che mắt lại chỉ buồn chút thôi

   Cái ý tưởng phản bội chưa bao giờ loé lên trong trí óc tôi dù chỉ thoáng qua. Biết tu tập, biết quán niệm, tôi an phận với những gì mình có, cái hạnh phúc tôi đang có trong tay, thì không có lý do gì mà lại mê muội bỏ mồi bắt bóng, chạy theo cái bóng trăng dưới hồ mà không nhìn thấy cái vầng trăng thật trên cao.  Bão tố đã qua rồi, biển lặng sóng êm. Tôi đã có nơi nương tựa, thuyền đã có bến đậu bình yên.




Đêm qua thuyền ghé bến rồi
Mà sao bến lạ đâu người năm xưa
Trong lòng bỗng nát gió mưa
Mới hay con sáo mới vừa sang sông

  Em chỉ là cánh hoa hèn mọn mà hoàng hôn đã ghé qua, chẳng có gì để làm cao. Tại sao phải đi tìm cái sợi dây tơ hồng để tự cột mình vào  chuyện Tình Yêu lãng mạn không lối thoát. Anh có biết rằng anh đang hạnh phúc lắm không? Bên anh bao người thân yêu đang vây quanh. Anh làm sao cảm nhận được sự đau khổ của ly tan, của mất mát vì mất người thân yêu nhất, làm sao anh hiểu nỗi sầu ly biệt! Em phải tự một mình chống chỏi để sinh tồn, phải nuốt nước mắt vịn từng câu thơ mà đứng dậy.




Nửa khuya thức giấc bàng hoàng
Nỗi đau ray rức lệ tràn hoen mi
Cõi vui cũng bỏ ta đi
Cõi buồn ở lại sầu bi dâng đầy

   Anh có biết sự cô đơn khi nửa đêm giật mình thức giấc, mình phải đối mặt với chính mình với cảnh phòng không chiếc bóng, sự im lặng làm em hụt hẩng, tiếng lá xào xạc làm em quạnh hiu, tiếng côn trùng rên rỉ oán than làm em mất ngủ. Nhìn căn phòng trống vắng em cảm thấy lẻ loi, em chợt thèm một vòng tay để sưởi ấm con tim buốt giá!

Tay em lạnh tay anh không đủ ấm
Tình mất rồi xa lắm thuở hoa niên
Tim em lạnh nên hồn thơ sướt mướt
Để trăng gầy mắt ướt bởi sầu riêng!

   Sự sợ hải khi nhìn quanh mình nay chẳng còn ai, em chỉ biết lặng lẻ khóc cho mình, khóc cho những gì đã mất, em thật sự đã kiệt sức không gượng dậy nổi. Em cần một bờ vai để ngã vào mà khóc, nhưng cái bờ vai em cần không phải là anh. Anh chỉ biết trách em lơ là không đón nhận tình anh. Anh hãy quán chiếu, hãy suy nghĩ cho kỷ hoàn cảnh của anh có cho phép không? Tình Yêu này sẽ cho anh được gì? Tình Yêu này sẽ cho em được gì? Xin đừng anh nhé! Xin đừng làm khổ người vợ đáng thương của anh mà cũng chính tự làm khổ mình.

Đừng nói nữa anh... xin đừng nói nữa
Cuộc đời em đâu đáng được tôn thờ
Đường anh đi đã có người chung bước
Chuyện chúng mình chỉ là bạn văn thơ

  Anh có muốn biết em phải làm gì để lấp đầy cái khoảng trống không của đời mình? Xin trân trọng mời anh làm một chuyến  viễn du, em sẽ đưa anh ra Bắc, em sẽ không đưa anh dạo chơi 36 phố phường, không thăm cầu Thê Húc, mà em sẽ đưa anh đến một nơi hẻo lánh, nơi có những mãnh đời bị quên lảng, bị cô lập phải sống cách biệt với thế giới bên ngoài vì mang căn bệnh "Phong".




Trại phong Vân Môn miền Bắc


Anh những mãnh đời quên lãng
Em những mãnh đời xanh xao
Vì đâu em hỡi vì đâu
Mà thân phận đó khổ đau dập vùi



Trại phong Vân Môn

    Nhìn những bàn tay không còn ngón, chỉ còn lại hai cái cùi chấp vào nhau để cám ơn phái đoàn đã đến với họ. Những bàn tay đó cũng có một thời nỏn nà mịn màng. Những gương mặt đó cũng có một thời xinh đẹp như chúng ta. Có người khuôn mặt đã biến dạng, cái sóng mũi bẹp dúm, đôi môi thì méo mó, đôi chân thì què quặt phải chống nạng. Họ sống như đã chết, kéo lê những ngày cuối đời trong chốn hẻo lánh này. Họ bị cô lập, xa cách với thế giới bên ngoài.





   Khi tiếp xúc với họ tôi không cảm thấy cảm nhờn gớm hay sợ hãi. Tôi nhìn họ với lòng xót thương không phân biệt.

                 Trong kinh Kim Cang, Đức Phật có dạy
                  "Ly nhứt thiết tướng, thị danh thực tướng"

  Thực tướng đó chính là con người chân thật của tất cả mọi người trên thế gian này. Mọi người đều có thực tướng như nhau, chỉ vì mê ngộ không đồng, nghiệp chướng khác nhau, mà cái quả họ đã nhận là mang chứng bệnh bất trị này.



Sapa

Gió lang thang gió ghé qua vườn cũ
Mưa ngỡ ngàng làm vỡ mộng Đào Nguyên
Tiên nữ đâu tìm hoài sao chẳng thấy
Trăm năm buồn hoa úa bởi tình duyên

  Anh có biết em sưởi ấm cái lạnh lẽo, cô đơn bằng cách nào không? Anh hãy theo em mình sẽ leo lên đỉnh Sapa, đứng giữa vùng sương mù lạnh buốt như đang đứng trên mây, ta có cảm tưởng mình là Lưu Nguyễn đang lạc lối  Thiên Thai, dõi mắt tìm mà tiên nữ đâu chẳng thấy, chỉ thấy mình lay quay giữa trùng trùng biển khổ. Ta nghĩ gì khi đứng nơi "cổng trời", chạnh nhớ câu chuyện người tù cải tạo, bao nhiêu người bị đày đoạ đến kiệt sức rồi vùi thây nơi xứ Bắc mà vợ con không hề hay biết. Họ có tội gì, phải chăng cái tội bảo vệ quê hương vì tổ quốc, để cho chúng ta có cuộc sống tự do hôm nay, mà chúng ta đã làm gì để trả món nợ nghĩa tình đó. 

Anh có nghe gì không anh?
Chuyện người cải tạo đã thành hồn ma
Anh vừa nằm xuống đêm qua
Hương là sõi đá chẳng hoa trên mồ !

   Anh có biết những khi cô đơn buồn khổ em phải làm gì để vơi bớt không? Em phải quán niệm bằng cách đốt lá, vì lửa cho em sự ấm áp, đốt đi những quá khứ thương đau, những hệ luỵ của cuộc đời, những muộn phiền của kiếp sống, đốt đi cái tham dục, sân si, ái ngả, đốt đi rác rưởi của loài người.




Đốt đi ái dục sân si
Đốt đi dĩ vãng đốt đi muộn phiền
Đốt đi những nỗi sầu miên
Đốt đi tất cả tình, duyên kiếp này!

   Em thích ngồi một mình để thực tập, để áp dụng nguyên lý vô sanh, vô ngả, nhìn ngọn lửa mà tự hỏi, khi lửa tắt, lửa sẽ đi về đâu? 
Em như chiếc lá kia khi cháy tan sẽ hoá thành khói bay lên rồi hoá thành mây, mây sẽ thong dong bay khắp mọi miền, không ưu phiền vướng bận . Mây sẽ làm mưa tưới lên  những vùng đất khô cằn sõi đá, làm tắt đi ngọn lửa tham vọng, ngọn lửa sân hận, ngọn lửa mê muội làm tâm vọng đọng làm thế giới này đảo điên.




Tay em lạnh tay anh không đủ ấm
Tình thôi nồng cho ong bướm đừng qua
Tim em lạnh cho đời thêm băng giá
Để thơ buồn nhìn lá mãi bay xa...

   Em chỉ là một chiếc lá khô nhỏ bé, làm sao có thể sưởi ấm những tâm hồn đơn lạnh, khi mà tay em lạnh tim em lạnh hở anh? Trái tim em đã bao lần rướm máu, đã bao lần tổn thương. Xin anh đừng nói tiếng yêu, xin anh đừng hờn trách, bởi vì em "chưa một lần hứa hẹn, chưa một lần nói yêu anh". Thì anh ơi! Xin anh hãy "hồi đầu thị ngạn". Anh hãy trở về với những gì mình có mà hãy trân trọng nó.





Đừng nói nữa anh...xin đừng nói nữa
Hơn mười năm em đâu bắt anh chờ
Luyến lưu chi của một thời dĩ vãng
Bởi vì em chưa hứa hẹn bao giờ!

   Xin hãy trả lại em một góc đời hiu quạnh của riêng em, chỉ riêng em với kỷ niệm một thời để nhớ, với tất cả và tất cả mong anh hãy cảm thông. Xin đừng trách em vô tình, vì một nửa tình em đã trao cho người tình lỡ xứ Huế, và một nửa tình kia cho người bạn đời quá cố, nên em chẳng còn gì để cho anh.

Đừng nói nữa anh... xin đừng nói nữa
Đừng trách vì sao em cứ hững hờ
Đừng như thiêu thân đùa chơi với lửa
Chẳng được gì còn lại trái tim khô!

   Nhớ ánh mắt si mê của anh ngày ấy làm em bối rối, lời tỏ tình táo bạo làm em phân tâm. Em không dám từ chối thẳng vì sợ chạm vào tự ái của anh, em phải cư xử cách nào đây mà không làm anh tổn thương. Những Tình yêu đơn phương đó em đã gặp qua nhiều lần, nhưng họ biết tự trọng vì mình sai yêu hoa có chủ, nên chỉ biết ngắm hoa chứ không dám chạm vào. Em thật sự cám ơn anh ta  đã tôn trọng người anh ta yêu!

Đừng nói nữa anh... xin đừng nói nữa
 Yêu làm chi  chỉ làm khổ thêm thôi
Hãy quên đi để đêm dài lắm mộng
Buồn mà chi chỉ một thoáng qua đời!

   Anh trách em đã để anh chờ hơn mười năm, mà mãi đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời. Anh có biết tại vì sao không? Vì em không muốn anh gieo cái nhân "phản bội", một điều mà em kỵ nhất và ghét nhất. Vì sợ anh trong một phút đam mê mà sai lầm, để rồi phải hái cái "quả đắng". Nhiều người theo đuổi em họ đều phải thất vọng, thì với anh cũng thế. Trong tim em đã có thần tượng, bởi vì em đã gây đau khổ cho người bạn tình, nên cả đời này em phải thanh lọc, phải sám hối những lỗi lầm do mình gây ra, em không muốn vay thêm những món nợ ân tình khác. Và em cũng không hứa hẹn với ai kiếp này, càng không dám hẹn đến kiếp sau!





Ta như là chiếc lá
Mặc gió cuốn về đâu
Qua dòng đời trăm ngả
Hưng phế đời bể dâu

   Một thời mơ mộng đã qua, Thu lại về cho rừng Thu thay lá, em như chiếc lá thu phai rơi xuống đời quên lãng, rồi lá sẽ hư hoại làm phân bón cho cây, em không là sở hữu của riêng ai, em như áng mây thong dong tự tại không vướng bận, mà thi nhân  ơi! Làm sao thi nhân nhốt được mây. Cứ để gió cuốn mây bay, theo cánh hạc vàng làm một chuyến viễn du.

Ta như là chiếc lá
Mặc gió cuốn mây trôi
Lá lìa cành vội vả
Cánh hạc đã mù khơi

   Hãy gieo vào mảnh đất tâm hồn một hạt giống tốt, hãy gạn bớt sõi đá cho đất bớt cằn cỗi để hạt gống có thể nẩy mầm. Dù chỉ là hạt sương mong manh, hay một ánh trăng, hay một hạt cát, cũng có thể cho ta hạnh phúc khi nhìn lại chính mình, đừng chạy theo  cái giả dối bên ngoài mà bỏ quên hiện thực vĩnh hằng luôn ở bên ta. Có bước lên chông gai sõi đá, vượt qua khổ đau trắc trở, ta mới thấy được hoa trái hạnh phúc. Anh có bết em rất thèm cái hạnh phúc của anh đang có, thế mà anh lại dửng dưng không biết trân quý nó. Hãy dứt bỏ ái ngã, anh sẽ tìm lại được chính mình.

Ta như là chiếc lá
 Rớt xuống đời quạnh hiu
Mặc Thu tàn nắng Hạ
Xin đừng nói tình yêu

   Có đến Kỳ Quang 2 dành  cho các em khuyết tật, có đến các viện cô nhi, trại phong miền Bắc  mới biết quý trọng thân thể mình. Có đến viện dưỡng lão, mới quán được vô thường mà đời người phải trải qua sanh, lão, bệnh, tử. Có đến làng mù Vĩnh Châu mới cảm thấy nỗi bất hạnh của người không nhìn thấy ánh sáng. Từ giây phút đó em thấy mình không còn khổ nữa, mà mình thật quá đầy đủ, quá hạnh phúc.



Làng mù Vĩnh Châu-Sóc Trăng


  Có khi nào anh về thăm lại quê hương, anh nhín chút thời giờ ghé thăm những người bạn thương phế binh, anh lính Dù, anh Thuỷ Quân Lục Chiến, anh Biệt Động Quân, anh Bộ Binh... Anh mất một cánh tay, anh mất đôi chân, anh mù đôi mắt mất luôn cả hai tay.




  Các anh đã hy sinh một phần thân thể cho chúng ta được sống, được tự do, mà anh với em và hơn triệu người  Việt lưu vong đã nợ các anh "món nợ" nghĩa tình đó.



Anh có thấy gì không anh?
Hẩm hiu đời lính mong manh kiếp người
Chiến chinh nay đã tàn rồi
Kẻ thời nằm xuống người thời phế nhân!




  Mắt em đã nhìn thấy, tai em đã nghe tất cả sự thống khổ  tột cùng của con người, và em ngộ được cái "nhân, quả"  phù du của kiếp người. Thì danh lợi, hơn thua, danh dự hay ô danh, giữa được và thua, khen và chê đối với em không là gì cả.
   Danh dự  và vinh quang rồi sẽ qua đi, cái quá khứ đã qua không lấy lại được, chỉ có hiện tại mới cho ta đời sống tốt đẹp hơn. Xin tạ ơn đất nước này đã cưu mang ta, xin tạ ơn những bàn tay đở nâng, xin tạ ơn tổ tiên, tạ ơn cha mẹ, tạ ơn Tổ Quốc và xin tạ ơn anh những người thương phế binh.




Xin tạ ơn anh, xin tạ ơn đời
Xin tạ ơn em, xin tạ ơn người
Tạ ơn cha mẹ, tạ ơn bạn bè
Tạ ơn Tổ Quốc tạ ơn mọi loài !

  Anh hãy để tâm từ mở rộng mà thương những người mê muội, đang đắm chìm trong biển khổ! Em đã lắp đầy cái trống không của đời mình bằng cách đó, và em đã sưởi ấm lòng mình bằng cách đó. Còn anh, anh đã làm gì cho những đồng đội cũ, cho Quê Hương? Anh có thấy, có nghe những thống khổ của các thương phế binh? Anh có nghe tiếng oán than của oan hồn tử sĩ, của thuyền nhân? Anh có nhìn thấu cái bề trái của cuộc đời? Hay anh chỉ nhìn cái háo nhoáng bên ngoài, cứ chạy theo cái ảo ảnh để  rồi giận hờn, trách móc vì không được đáp lại, rồi đau khổ vì cảm thấy mình thất bại trên tình trường.

Anh có nghe gì không anh?
Tiếng ai khóc bên kia bờ tuyệt vọng
Mang niềm đau lữ thứ kiếp sông hồ
Anh phương đó dật dờ trong kiếp sống
Tôi phương này đói lã cũng vì thơ!

    Anh có biết là anh là người may mắn, hạnh phúc lắm không? Anh có biết anh có lỗi với người bạn đời không? Anh không biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để  lúc đánh mất rồi  thì mọi việc cũng đã muộn màng. Thế gian này cái quý nhất  không phải là thứ không có được và cái đã mất đi, mà là "hạnh phúc hiện đang nắm giữ". Anh không thể so sánh giữa anh với người bạn đời quá cố của em, nếu anh ấy thua kém anh về kiến thức về sự thành công trên thương trường, nhưng có một điểm anh ấy lại hơn anh về  tấm lòng "thuỷ chung" .

Đừng nói nữa anh... xin đừng nói nữa
Gặp mà chi chỉ thêm thẹn với lòng
Đừng bắt bóng đừng mò trăng đáy nước
Anh hỏi hoài em sẽ trả lời "không" !

   Em chỉ là bóng mây là ảo ảnh cuộc đời, thì anh ơi! Anh làm sao có thể nắm bắt được. Cứ để gió cuốn mây bay, để gió mây tự do với thiên nhiên, một không gian cho riêng em. Hãy mở lòng ra anh nhé! Tại anh "tự trói" mình vào cuộc tình đơn phương thì chính anh phải tự "cởi trói" cho mình. Hãy mở tâm rộng lượng mà bao dung, đừng vì "tình luỵ" rồi tự ái mà cay đắng rối trách móc muộn phiền! Hãy can đảm mà chấp nhận, dám đối diện với sự thật, "em không là gì của anh, và anh cũng không là gì của em". Anh chỉ là bạn thơ đúng nghĩa và "mãi mãi chỉ là bạn thơ". Dù anh có hỏi vạn... vạn lần, em vẫn chỉ có một chữ trả lời "không".

Sống hôm nay biết hôm nay
Cần chi biết đến ngày mai làm gì
Ta về tắm suối từ bi
Lội sông hỷ xả sân si không còn!




   Chuyện quá khứ hãy lui vào quá khứ, riêng em chỉ biết sống cho hôm nay, sống trong phút giây hiện tại (Here and now). Sống một ngày vui một ngày. Đừng luyến chấp, bám giữ , sự tham muốn , những mối liên hệ của thế gian ta nghĩ là quan trọng, nếu nghĩ như thế ta sẽ đau khổ khi nó không còn.
   Em như chiếc lá "cứ để gió cuốn đi" . Xin cảm ơn anh đã lắng nghe! Xin gửi đến anh những giây phút bình an.


Viết từ thành phố biển Florida
Ngày lễ Tạ Ơn 2011



******








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét