Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Nghiệp Duyên 11


        Bút Ký:     Nghiệp Duyên 11

      Người đi qua đời tôi

        Tác Giả:    Thanh Hiền-Dị Nhơn


         Bell thành phố sương mù  2015


















Người đi qua đời tôi

Đường trường ba chuyến ruỗi dung
Lủa tình nghiệt ngã đốt rừng oan khiên
Nếu mình còn có tiền duyên
Kiếp sau xin nối lại thiên sử tình !

   Khi Vĩnh Liêm viết bài Điểm Thơ Biển Nhớ của Thanh Hiền đăng trên tờ Hồn Việt vào năm 1994. Anh chỉ đoán theo những bài thơ, và đọc giả cũng thế, mà không hiểu hết những ý nghĩa trong những bài thơ. Có khi T-H viết cho con như bài "Mấy ai học được chữ ngờ", khi chuyện gia đình con tan vỡ sau 4 năm.

Bốn năm như giấc chiêm bao
Mắt xanh nhuốm Lệ vì sao hỡi người
Tại anh hay lỗi tại trời
Mà tình hai đứa rã rời tơ duyên !

    Rồi đến bài thơ "Ba chuyến xe trong đời". Đã cô đọng cuộc đời của T-H trong bài thơ đó. 
  1- Chuyến xe đầu với Nguyễn Văn Lang
  2- Chuyến thứ nhì với Đặng Văn Nhơn trong ban QuânY của Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù.
  3- Chuyến thứ ba với Sanford Lasner (Giác Viên) 

 T-H chỉ kể những chuyến xe do mình chọn, chứ không kể những chuyến xe do cha mẹ định đoạt. 
  Không ít người đi qua đời tôi,  dù gặp gỡ chỉ một thoáng qua, mà T-H đã viết thành thơ. Thôi thì đừng đoán nữa, T-H sẽ lần lượt trình bày trong Nghiệp Duyên 11, coi như đáp tạ lòng ưu ái của đọc giả, bởi có nhiều đọc giả đặt câu hỏi: "có gặp lại cố nhân Đặng Văn Nhơn không?".

    
   


  Xin đi ngược lại thời gian khi TH còn là một cô thôn nữ mộc mạc hiền lành, và tấm ảnh này lúc TH vừa 15, chụp tại tiệm ảnh Minh Cảnh (Bà Rịa).
  Thuở mới lớn rất nhiều người đi dạm hỏi, nhưng T-H không có quyền chọn cho mình người bạn trăm năm. Cách chống đối lại lệnh của mẹ là bỏ nhà trốn đi khi bà nhận lễ cầu hôn của một người Tàu làm trong tiệm thuốc bắc Bá An Đường. Nhờ người anh thứ Ba can thiệp nên bà huỷ bỏ cuộc hôn ước. Nhìn thấy sự cứng đầu của T-H nên bà càng xiết chặt vòng dây, bắt phải vào khuôn phép mà bà đã đóng khung sẳn.
  Trong số đó có Võ Hữu Lợi thân tộc của Võ từ đường dòng dõi của Võ Tánh. Bà nội anh đi dạm hỏi, mẹ từ chối bảo là tôi còn nhỏ. Chỉ là mối tình đơn phương, tôi chưa yêu anh, nhưng lúc đó nếu mẹ  nhận lời, có lẽ tôi sẽ bằng lòng, vì anh là một người thanh niên hiền lành đôn hậu, vì thế tôi viết bài thơ " Trồng mãi cây si" trong thi tập Biển Sầu trang 267.

Cây si trồng cạnh vườn hồng
Lâu ngày bén rễ phải lòng yêu hoa
Gặp nàng Tiểu Muội kiêu sa
Mẫu Đơn đài cát trông mà đáng yêu
Trăm hoa trăm vẽ mỹ miều
Nào nhường nét ngọc của Kiều nương xưa
Cây si trồng đã mấy mùa
Nhìn chàng bướm trắng cợt đùa mà đau
Cây si trồng cạnh vườn đào
Hỏi thăm ai đó lối vào Thiên Thai
Cây si trồng cạnh vườn mai
Đợi Xuân những tưởng thái lai sum vầy
Cây si trồng mãi nhà ai
Năm tàn tháng lụn chờ hoài uổng công
Cây si trồng cạnh vườn thông
Ai ngờ ai đó lấy chồng hôm qua
Cây si trồng mãi đến già
Vô tình chẳng biết nên hoa hững hờ
Cây si buồn ngẩn buồn ngơ
Chờ hoài cho đến bao giờ si ơi?


Võ Hữu Lợi

   Rất tiếc tôi không có ảnh của Võ Hữu Lợi lúc trẻ, mà chỉ có 2 tấm ảnh lúc anh lớn tuổi.  Tình anh chân thành , dù chưa dám ngõ, dù chưa dám nắm tay. Anh và tôi cách trở bởi con sông lạc hậu  với cánh rừng bảo thủ. Anh quá nhút nhát nên bỏ mất cơ hội và  lánh mặt và không bao giờ gặp tôi cho đến năm 2005, anh đến nhà    thăm tôi, đó là lần đầu tiên tôi gặp lại anh sau hơn 45 năm. Võ Hữu Lợi tôi biết năm xưa giờ đã thay đổi quá nhiều. Anh vẫn rụt rè nhút nhát như thuở nào, anh chỉ đứng trên đường vào nhà, chào hỏi dăm câu  rồi chào tạm biệt.  


Hơn bốn mươi năm chúng mình gặp lại
Ta ngỡ ngàng chào hỏi chỉ dăm câu
Người trai chân quê hiền lành mộc mạc
 Thay đổi nhiều  sao những cảnh bể dâu

  Xin cảm ơn anh Võ Hữu Lợi, cảm ơn anh đã có lòng yêu tôi, dù chỉ là tình yêu đơn phương, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành lòng ưu ái của người trai chân quê mộc mạc hiền lành. Cả việc nắm tay tôi anh cũng không dám,  thì nói chi lời tỏ tình. Anh như một cánh cò cô đơn trên cánh đồng bao la bay tìm bãi đáp. Nhưng mảnh ruộng nào  cũng đã có chủ. Anh đành bay mãi cho đến lúc bay trở lại thì những mảnh ruộng kia đã không còn nữa, chỉ những dãy nhà và những con đường dọc ngang,  anh ngỡ ngàng nhìn lại chốn xưa, lòng ngậm ngùi khi chợt nghe vọng lại tiếng chuông chùa Long Cốc.  
  Với Võ Hữu Lợi của một thời thôn nữ vô tư hồn nhiên, mà đời chưa biết buồn. Tôi và anh cũng  có một kỷ niệm đẹp về những ngày tháng yên bình của xóm làng Long Hương, ngày ra đồng, đêm giả gạo, xuống sông đi chài, đào phi, bắt ốc, lên rừng bẻ măng hái nấm...  Và tiếng công phu của chùa Long Cốc là đồng hồ báo thức cho mọi người. Rồi ngày lễ Vu Lan, ngày cúng kỳ yên sau mùa lúa. Ngày cúng kỳ yên vẫn còn tổ chức mỗi năm,  tiếng chuông chùa Long Cốc vẫn thánh thóat ngân vang , nhưng cái tỉnh lặng đã bị những tiếng nhạc của quán cà phê lấn áp, người năm xưa đã  giã từ cõi tạm, Võ Hữu Lợi tôi biết năm xưa đã vào quá  khứ. Một chút ngậm ngùi khi tôi đi qua những cánh đồng, tôi chợt nhớ đến anh.  Cầu nguyện  cho anh nơi cõi nào đó được an lành không còn đau khổ nữa. 

Võ Hữu Lợi

  Đến chuyền xe đầu với Nguyễn Văn Lang, mối tình đầu không quá hai mùa trăng, kết thúc bằng những lằn roi rướm máu hằn vào da thịt, bằng mật đắng pha trong nước mắt. Mẹ không bằng lòng vì anh đã qua một đời vợ và mang cái tội là "nghèo". Câu chuyện này xin đọc trong Định Mệnh trang 54, hay vào blog để đọc.

Đời chia hai đứa hai nơi
Tình pha mật đắng lằn roi đau vùi
Với người thoáng mất ngày vui
Bên giồng khoai tím rối nùi dây oan


Nguyễn Văn Lang


Tình vui khi mới trao tay
Ngọt như trái chín hay cay đắng lòng
Tình xa khi sáo sang sông
Giây oan lỡ buộc vào vòng tình yêu


  Tôi không biết má tôi đã dùng áp lực gì, đã nói gì, làm gì và ra điều kiện gì để anh tránh xa tôi? mà anh lặng lẽ ra đi làm người thua cuộc, để rồi cả một đời anh  sống trong ân hận vì bỏ lại tôi trong bể khổ. Anh biến mất trong cuộc đời tôi không để lại một dấu vết nào. Tôi không trách anh, vì anh không thể làm sao được khi anh chỉ có hai bàn tay trắng, đành phải chấp nhận mà lui vào bóng tối. 
   Vào tháng 5 âm lịch năm 1971, anh Sáu Hoa qua đời. Tôi phải uỷ bỏ chuyến bay ra Nha Trang trở lại Bà Rịa lo đám tang cho anh. Trong mấy ngày ở lại nhà tôi ra chợ, trên đường  đang đi mà tâm trí đang suy nghĩ vẫn vơ, bỗng có tiếng gọi cắt dứt dòng tư tưởng. Tôi thoáng chút ngỡ ngàng khi gặp lại Lang. Một chút bẻ bàng, một chút tủi hổ. Tôi muốn tránh nhưng không kịp nữa.

Mười năm gặp lại người tình
Trông qua bến cũ sông Dinh vẫn buồn
Chia tay hai đứa hai đường
Trường giang lỡ chuyến đò thương thôi chờ

   Mười năm rồi tôi mới gặp lại anh, đôi mắt anh vẫn buồn như ngày nào, đôi mắt ấy đã một lần làm tim tôi xao xuyến. Anh ngõ ý muốn đưa tôi về, tôi lại từ chối. Tôi nghĩ rằng, mình không là cô thôn nữ ngày nào mà anh biết, thân đã lắm bùn vì dạn dày sương gió, về quê vẫn mặc chiếc áo bà ba hai túi, có lẽ để hối tiếc muốn kéo níu lại một thời thôn nữ.



Ngỡ ngàng gặp lại người xưa
Ngập ngừng anh bảo: Xin đưa em về
Hai ta giờ đã yên bề
Có duyên chẳng nợ chưa thề thuỷ chung

  Với Nguyễn Văn Lang là chuyến xe đầu, chưa kịp bước lên xe thì xe đã gẫy. Mối tình đầu dù ngắn ngủi, tình cảm chưa sâu đậm, nhưng trong lòng tôi luôn kính mến anh, vì anh đã giữ mối tình được trong trắng, Anh đã  chịu thua thiệt, chịu nhiều lời đắng cay nặng nhẹ từ mẹ tôi, và những lời khiêu khích, nhục mạ từ người chồng hờ của tôi. 

Đau thương một chuyến xe đời
Cành hoa trinh nữ ngậm ngùi xót xa
Chữ tình vừa thử nếm qua
Chuyến xe bỗng gẩy tình ta bẻ bàng


Nguyễn Văn Lang

   Anh có hạnh phúc thật sự hay không thì tôi không biết? Nhưng anh đã chịu đựng quá sức. Tôi không thể cho anh biết những chuyện đau khổ do mẹ tôi gây ra cho tôi, nếu biết sự thật những gì tôi đã gánh chịu, liệu anh có sống nỗi với hối hận dày vò. Tôi quay lưng đi với thái độ khinh khỉnh đã đánh trúng vào tự ái của anh. Thì ra tôi cũng là  một kẻ "phụ khó tham sang". Tôi biết anh rất đau, nhưng... sẽ đau nhiều hơn khi anh rõ sự thật.


Anh đường anh tôi đường tôi
Nói chi thì cũng phụ người... người ơi
Anh không oán trách nửa lời
Nhìn tôi quay bước ngậm ngùi mà thôi

    Và sau đó, anh đường anh và tôi đường tôi. Cho đến sau năm 2006. Khi người bạn đời tôi qua đời, tôi có gửi cho bạn anh thi tập Biển Nhớ nhờ  chuyển đến anh, nhưng người bạn của anh giữ lại không đưa. Anh có   đi ngang nhờ người bạn vào đưa bức thư, còn anh thì đợi bên ngoài rào. Bức thư là mấy bài thơ anh họa thơ tôi , viết trên giấy học trò. 


Trách chi thì cũng lỡ rồi
Có duyên không nợ đành thôi kiếp này
Tình xưa một thoáng mù bay
Như Ngưu với Chức chia tay vội vàng

  Thì ra bao năm qua anh vẫn chưa quên tôi, vẫn mang cái đau của người thua cuộc, và anh không hề oán trách tôi. Cũng vì anh là kẻ trắng tay mà lại dệt quá nhiều mơ ước. Có lẽ tôi với anh chỉ có duyên mà không nợ, anh là người  chồng tốt thuỷ chung, không bê tha rượu chè trai gái. Tôi không có phước để hưởng cái hạnh phúc đó. 
   Một hôm đứa con gái anh tìm đến nhà báo tin là anh bệnh rất nặng, và anh cứ gọi tên tôi. Thương cha nên con gái anh đi tìm tôi, nó không dám yêu cầu tôi đi thăm. Tôi nhìn được sự hiếu thảo của con gái anh làm tôi cảm động. Khi nó ra về rồi, Út bảo tôi:
   -Chị nên đi thăm anh ấy! Không thôi sau này chị sẽ ân hận!
  Tôi biết nếu mình không nhường một bước, không   hạ mình trước thì sự đau khổ, hờn trách chẳng bao giờ giải toả được. Dù gì đi nữa thì cũng lỗi của bà già, làm con khi cha mẹ có tội, con cái vì cha mẹ mà gánh tội, dù rằng tôi cũng chỉ là "nạn nhân". Anh có lòng tự trọng của anh, và mặc cảm vì cái tội "nghèo".
   Cũng vì thế mà tôi đã nhờ Công chở tôi lên Phước Hoà thăm anh, khó khăn lắm mới tìm được nhà,   ở     tuốt  sâu trong hẻm,  căn nhà mái tôn nho nhỏ của xóm nghèo lao động. Anh rất ngạc nhiên và không ngờ là tôi đến thăm.  Sau phút giây bàng hoàng, anh hỏi tôi khoẻ không ? Tôi chỉ gật đầu không đáp, chỉ nhìn nhau mà ngậm ngùi nhớ lại chuyện xưa, tôi không có cơ hội để nói chuyện riêng với anh, chỉ vài câu thăm hỏi bình thường cho có lệ.
Tôi   không nhắc chi chuyện quá khứ, nó đã qua hãy cho qua, những gì thì tôi đã viết ra trong  bút ký Định Mệnh, nó đã giải toả hết những uẩn khuất trong lòng, và  sự tu tập đã giúp tôi vượt qua những đau khổ và tôi không oán trách ai. 
   Tôi thắp hương cho chị Thêu vợ anh, chị   cũng qua đời năm 2006 và người bạn đời của tôi cũng ra đi năm  2006. Anh có hào con nhưng không có hào của, gia cảnh vẫn nghèo nhưng cuộc sống thanh đạm. Tôi không biết mẹ tôi có đúng không khi bà không cho tôi cùng anh kết đôi? Tôi lớn lên, luôn ở nhà cao cửa rộng, có người giúp việc chưa bao giờ ở nhà tranh vách đất, nếu phải sống cảnh nghèo nàn buôn gánh bán bưng thì tôi không sao làm được. Lần cuối tôi gặp Lang vào năm 1971, đến nay là năm 2008, thì đã  gần 40 năm.  Anh  không là Lang tôi biết ngày xưa, và tôi cũng không là An Tuyết anh biết ngày xưa.  Lang thay đổi đến không ngờ . Tôi nhìn anh mà lòng xót xa, anh tàn tạ đến như thế này sao?


Người  trai tôi biết ngày xưa
Bây giờ cằn cỗi sống thừa mà thôi
Nói chi thì cũng lỡ rồi
Anh ôm ân hận để tôi lạc loài

  Người thanh niên hào hoa tôi biết ngày xưa, nay là một ông già khắc khổ bệ rạc, Có lẽ anh ân hận đã không bảo vể được cho tôi, để tôi phải lưu lạc phong trần. Anh sống mà mang cái tâm bệnh với nỗi ân hận đó, nó đã tàn phá lần hồi cơ thể của anh. Sau chuyến thăm viếng đó anh lành  bệnh, để đáp lễ anh cùng các con mua hoa quả đến nhà tôi thăm viếng.  Đây là lần đầu   tiên anh vào nhà sau hơn 40 năm. Căn nhà xưa đã không còn, những kỷ niệm đẹp hay đau khổ đã tan biến theo căn nhà xưa ấy. Không còn lại hình ảnh nào để gợi lại những vết thương sâu. 
  Cầm nén hương anh thành tâm cầu nguyện thật lâu, anh đang khấn vái những gì?  vẽ ưu tư hiện trên gương mặt .   Anh   có tha lỗi cho bà không? Tôi thấy tội nghiệp cho anh, hay tội nghiệp cho mình? Anh đã "ngộ" biết sống an phận và chấp nhận số phần. Anh đã biết dừng lại, không chạy theo mối tình không có lối thoát, anh không thề nắm bắt được vì tôi chỉ là ảo ảnh. Nhưng có một điều anh cảm thấy "có  lỗi" vì bỏ rơi tôi trong bể khổ, tôi phải  tự mình tìm chiếc phao mà trèo lên, với cái tánh  gang lì bướng bỉnh, tôi chịu đựng một mình mà không than với ai, cả anh cũng nghĩ tôi phụ anh vì anh nghèo.
  Có lẽ anh hạnh phúc hơn tôi, bên anh con đàn cháu đống và là người chồng chung thuỷ, anh đã tròn chữ hiếu với mẹ. Tôi  và anh tránh nhắc lại chuyện xưa để bởi không muốn khơi lại vết thương ngày cũ. Tôi thì bất hạnh hơn anh nhiều, dù  vật chất dư thừa, nhưng người con gái thương yêu duy nhất không  còn và người bạn đời cũng ra đi, tôi chỉ còn một mình trong cõi tạm đầy đau khổ này. 




  Với Lang  chỉ là mối tình bồng bột đầu đời, với nụ hôn đầu vội vàng và cuộc tình vút nhanh như áng mây , cái đau khổ lần đầu vị cảnh phân chia, không có cơ hội nói lời chia tay, không một lời từ giã, anh đi đường  anh tôi đi đường tôi, mà kỷ niệm ngọt ngào Tình Yêu không nhiều, nhưng lại nhiều mật đắng.
   Từ đó thỉnh thoảng  anh gọi điện thoại thăm. Đến năm 2011 tôi  bị rối loạn tiền đình nên bỏ công phu buổi sáng, bác sĩ Thanh Tuyền vào khám và cho thuốc, và cô Quý vào chuyền nước biển. Sẳn Giác Thiện về thăm mẹ ở Vũng  Tàu, nên tôi lấy  vé về lại Mỹ  và không trở về V N nữa. Anh gọi thì ở nhà cho anh biết tôi đã về Mỹ lâu rồi chưa trở lại. 
  Vào đầu năm 2015, khi tôi công phi buổi sáng, tôi có một cảm giác thật lạ, là thấy lạnh sau lưng và rùng mình đến mấy lần. Gọi về nhà thì em gái mới chợt nhớ ra , là Lang đã qua đời ngày 17 tháng giêng năm 2015, con gái anh gọi báo tin nhưng em tôi lại quên. Thế là chuyến xe đầu tiên của tôi đã về trong lòng đất, nên mỗi sáng công phu tôi luôn cầu nguyện cho anh, và cám ơn anh đã đi qua đời tôi, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua,  nhưng là mối tình đầu khó phai, dầu sao tôi cũng biết được anh sống ra sao và giã từ cõi tạm rất an lành, và tôi có cơ hội gặp lại anh, dù không tâm sự nhưng tôi thấy an tâm khi anh đến nhà cùng các con thắp cho má tôi nén hương, chứng tỏ anh đã tha thứ cho bà. chuyện ân oán giữa anh và má tôi đã gỉai  trừ.
 Anh qua đời chưa tới 100 ngày, nên tôi nhờ Kim Huệ mua hoa quả thay tôi lên Phước Hoà chia buồn, và xin số điện thoại của con trai anh. Trên đường dây điện thoại viễn liên, nghe giọng nói của người  thanh niên, hoà  với tiếng nổ của máy và tiếng nước lao xao, thì ra con trai anh trên thuyền đi câu cá. Khi tôi nói tên thì con trai anh bảo: 
  -Cô Thanh Hiền phải không? Ba vẫn hay nhắc đến cô! Ba con ra đi rất nhẹ nhàng cô ạ!
  Tôi có lời xin lỗi vì nghe tin buồn trể, được biết anh  quy y với Ôn Thanh Từ với pháp danh Toàn Tính, nên mỗi sáng công phu tôi vẫn cầu nguyện cho anh, những lỗi lầm của má tôi, xin anh tha lỗi cho bà. Có lẽ cuộc đời anh cuộc sống rất bình thường không có nhiều sóng gió. Anh ghé qua đời tôi như cơn gió nhẹ rồi dạt qua hướng khác, nhưng cái dấu ấn Tình yêu đầu đời thật khó  phai . Anh với tôi không có hứa hẹn gì, không   lời thề non hẹn biển , chỉ một chiều tương ngộ, chỉ có duyên mà không có nợ. 
   

   Trên con đường đời tôi gặp không ít những người đàn ông đi qua đời tôi rất vội vàng, có người tôi không biết tên. Như chàng sinh viên bên Chánh Hưng, đã đi qua đời tôi rất nhanh và rất vội.


Xin người đừng ước đừng mơ
Hoa kia có chủ đừng chờ uổng công
Đời anh nghiên bút chưa xong
Xin đừng vương vấn tơ lòng mà chi


  Anh đã nhìn trộm và viết thư làm quen, dù tôi có nói thế nào anh ta cũng không tin là tôi đã có gia đình, cứ nghĩ là tôi làm cao.Tôi không có cách nào cấm được kẻ si tình, tôi chỉ đến chổ hẹn một lần rồi thôi , lời cự tuyệt đã làm chàng sinh viên kia theo đuổi thêm. Hình như  là cái bệnh chung của đàn ông, họ không thích người con gái quá dễ dàng, mà sẵn sàng chạy theo một cái bóng và tôi đã khuyên anh.

Hỡi người bạch diện thư sinh
Xin đừng nói chuyện ân tình người ơi
Thuyền kia đã có bến rồi
Tại anh đến trễ nên đời cô liêu!

   Người kế tiếp là một người lái buôn, ông thấy tôi bị đối xử tàn tệ nên thương hại và muốn giúp tôi nên cho tôi một số tiền để trốn đi, nhưng chuyện không thành, và từ đó hắn càng hành hạ tôi nhiều hơn , càng trói buột tôi bao nhiêu thì tôi càng muốn thoát ly. 
   



   Người đàn ông thứ ba tình cờ quen nhau trên chuyến bay Quân Đội từ Cần Thơ về Vũng Tàu. Thấy tôi một mình nên ga lăng xách phụ dùm hành lý.  Anh tự giới thiệu:
  - Anh tên Vinh! Còn em? 
   -Em tên Hồng! Hân hạnh được quen anh!
    -Hồng về đâu?
   -Em phải về Bà Rịa mà gần tới giờ giới nghiêm! 
  -Vậy anh mời em ngủ tạm đêm nay! 
  Tôi thấy ngại đang phân vân thì anh như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi.
  - Hồng ngại ư! Nhà Vinh đông người lắm! Anh chả làm gì Hồng đâu mà đa nghi quá thế!
   
Dừng chân lữ khách bơ vơ
Đêm này xóm đạo tình hờ hững bay
Đêm gầy tình đắng chưa phai
Giữa lòng xóm đạo đêm dài chưa yên
Dừng chân lữ khách sầu riêng
Bên đường quán trọ tình nghiêng ngã đời!




  Nhà chị Vinh ở khu phố Thắng Tam, được gia đình Vinh tiếp đãi nồng hậu và mời dùng cơm tối. Vinh thật bạo dạn, bắt đầu tán tỉnh và điều tra khéo, và khen tôi có đôi mắt đẹp nhưng hơi buồn!


Anh người trai xóm đạo
Tôi cô gái xóm Đồng
Anh nhìn tôi khẻ bảo:
-Mắt em buồn hơn Đông

Anh người trai xứ Bắc
Tôi cô gái miền Nam
Gặp nhau tình cúi mặt
Nói chi cũng muộn màng !

  Tôi không muốn nói dối với Vinh và cũng không muốn dính liếu tình cảm trong lúc này. Đêm đó tôi ngủ với chị Vinh, nhưng đến khuya thì chợt giựt mình vì một bàn tay mò mẩm táo bạo, tôi nắm tay Vinh chận lại thì Vinh lại thì thầm  đòi hỏi chuyện ái ân. Thì ra anh chàng đã có ý từ trước. Tôi bực vì Vinh làm hổn, đòi hỏi quá đáng và xem thường mình, lòng chán nản thầm nghĩ " Tại sao người đàn ông nào cũng muốn chiếm đoạt, có thể với những con nai tơ. Còn với tôi đời đã dạy quá nhiều cay đắng trên tình trường, không dễ gì tôi sa lưới, mà ngược lại Vinh  như con cá sẽ bị tôi cho vào rọ".
Dừng chân bên xóm đạo
Đêm dài nằm chưa yên
Tình chỉ là mộng ảo
Biết đâu là nợ duyên!

  Tôi bảo Vinh đừng quá vội vàng, chuyện tình cảm không thể một sớm một chiều. Đời tôi quá nhiều sóng gió, mà chuyện thể xác chỉ nhất thời sẽ không bền. Tôi dễ dàng quá Vinh sẽ xem thường, xin Vinh đừng đánh mất tình cảm tôi dành cho Vinh.

Ngoài mùng tiếng muỗi vo ve
Tiếng gà gáy sáng mà nghe não lòng
Người ơi đừng ước đừng mong
Đừng đeo ảo vọng qua sông một mình

  Vinh xin lỗi và xin tôi bỏ qua việc làm nông cạn kia. Vinh bảo hình như Vinh bị tiếng sét ái tình, hình như Vinh đã yêu tôi? Trước khi đi Vinh còn gỡ gạc bằng cách đặt lên môi tôi một cái hôn thật bạo. Tôi chỉ cho địa chỉ ma, và tôi có dẫn con ra thăm Vinh nhưng cầu Cỏ May bị đặt mìn nên tôi quay trở về. 

Đường tình ta chẳng có tên
Người bên biển Bắc ta bên biển sầu
Tại mình chẳng nợ với nhau
Nên sông ngăn lối nên cầu ngăn đôi!

  Cái ngày mai tôi hẹn với Vinh chẳng bao giờ tới, bởi quả mìn đã cản bước chân tôi. Chẳng thà Vinh trách tôi lỡ hẹn, vã lại sau cuộc tình tan vỡ với Nhơn, cái thần tượng vẫn còn ngự trị trong tim tôi không ai thay thế được .Tim tôi không còn rung động khi nhìn những người đàn ông khác.

Hẹn anh thăm xóm đạo
Nhưng đã lỡ nhịp cầu
Mưa bụi làm ướt áo
Cỏ may buồn lao xao...

Dù mai anh hờn trách
Đò yêu lỡ chuyến rồi
Tôi chỉ là lữ khách
Ghé một lần rồi thôi!

  Anh chỉ là cơn gió thoảng đi qua đời tôi, mà cơn gió hỗn hào làm hoa thêm sầu héo. Kể như Vinh là quán trọ bên đường, còn tôi là người lữ khách chỉ dừng chân ghé lại một lần rồi thôi.

Trong tim tôi vẫn còn đau
Sợi dây oan nghiệt chưa hao chưa mòn

  Trong khi Sandy trở về Mỹ, tôi trở về Bà Rịa chờ anh. Tôi rất buồn vì Sandy hứa 1 tháng mà đã 3 tháng không tin tức gì nên tôi rất buồn. Lúc ấy chú Sáu Tải (Nguyễn Văn Ửng) là Nghị viên hội Đồng tỉnh. Chú ghé nhà nhân lúc má tôi đi vắng nên chú mời tôi đi biển. Tôi buồn nên nhận lời, chú đèo tôi bằng xe Suzuki ra Long Hải.  Thì ra kẻ vô tình mà người thì cố ý. Chuyện  không ngờ là khi chú chợt nắm tay tôi với ánh mắt si mê. 

Cầm tay chưa nói câu nào
Tình chưa dám ngõ bỗng vào quạnh hiu
Hiểu ra càng thấy đau nhiều
Cũng vì chỉ một chữ yêu luỵ phiền
Tim mù nghe đắng tình duyên
Đau xa nghìn dậm sầu riêng héo gầy
Với người thêm thẹn vòng tay
Nắng cười nửa miệng cho ngày đi hoang
Đó đây chẳng có họ hàng
Nghe trăng gió bảo: Đừng sang bến này!

  Chú như con sóng ngầm, mà tôi là con thuyền nhỏ không khéo con sóng đó sẽ làm con thuyền nhỏ tan tác. Và tôi lánh mặt chú từ đó. 




Nhìn mầu áo nhớ người xưa
Tình yêu tôi chẳng dám đùa người ơi
Tơ lòng trăm mối rối bời
Vướng làm chi nữa cho đời phong ba

  Đêm đó tôi mướn phòng trọ ngay bến xe Nguyễn Cư Trinh để ra Nha Trang. Tôi lại gặp hai chàng lính Dù lân la đến làm quen. Hình như hai chàng đều về phép, một chàng có vẽ thích tôi. Tôi bảo mai mình đi Nha Trang, nên một chàng  muốn ở lại với tôi đêm đó. Tôi không dám đuổi thẳng sợ anh ta dùng sức mạnh làm ẩu. Chi bằng mình dùng vũ khí lợi hại là "nước mắt", phải uốn ba tấc lưỡi, thêm mắm dậm muối trình bày hoàn cảnh bi đát của mình, biết đâu anh ta thương hại mà tha cho mình.
   Tôi bảo nhìn mầu áo dù của anh làm tôi chạnh nhớ người xưa, người yêu của tôi cũng là lính Dù. Phải chi người yêu tôi ở đây thì tôi không khổ như thế này. Thấy tôi khóc nên anh ta mũi lòng;
   -Nếu Hồng không chịu thì anh không ép! Cho anh xin lỗi!
  Rồi anh ta lại tự bào chữa cho chuyện đòi hỏi sinh lý của mình, vì đời lính rày đây mai đó, sống nay chết may, nên đôi khi sống buông thả.Tôi thông cảm vì đời lính họ yêu cuồng sống vội vì không biết mình sẽ chết lúc nào. Tôi bắt đầu tả oán:
   -Tôi chả dấu gì anh! Tôi đã có một con! Vì hoàn cảnh tôi phải bỏ con mà đi!Anh muốn chiếm đoạt tôi cũng chẳng được gì! Bởi tôi đang chán sống! Anh mà giúp tôi lìa bỏ cuộc đời này thì chính anh làm phúc cho tôi đó!
   Lúc đó tôi không phải đóng kịch, mà vì tôi chán nản đến cực độ. Sự thật tôi không dám đùa dai với lửa, tôi chỉ muốn được yên thân, nhưng không đơn giản như ý tôi muốn, cám dỗ và thử thách vẫn đưa đến, cũng bởi tôi có chút nhan sắc  thêm phần nảy nở của gái một con, rất dễ quyến rũ mấy cánh bướm đa tình lãng mạn.

Tình cờ mình gặp nhau đây
Giữa lòng phố thị đêm gầy chưa yên
Trong lòng bao nỗi sầu riêng
Gió trăng đừng đến cho phiền đừng qua

  Tôi bảo với anh ta tôi không thích những cuộc tình vội vã qua đường, mới gặp lần đầu mà anh vồ vập quá làm tôi sợ. 
  -Chuyện tình cảm đi từ từ nó sẽ tốt hơn! Nếu em dễ dàng quá anh sẽ coi thường em!
  Anh chàng mềm lòng:
 -Hồng đã chinh phục con tim anh rồi! Nếu thế thì Hồng cho anh địa chỉ để liên lạc được không?
  Tôi lúng túng khi anh ta có ý làm quen thật sự. Thật là khó xử!  Phải nói làm sao cho khỏi phật lòng anh ta, khi mà ước vọng của anh quá mong manh. Tôi thấy mình qua tàn nhẫn khi dối anh ta. Tôi thở dài... đành vậy!
  -Hồng xin hẹn với anh một lần khác trong hoàn cảnh khác! mình sẽ có thời giờ để tâm tình! không chừng tình cảm sẽ tiến xa hơn! Hiện giờ em đang gửi con cho mẹ! Mà anh cũng biết mấy bà cụ nhà quê khó lắm! Anh cho em địa chỉ của anh đi! Em chỉ đi vài tuần cho khuây khoả khi về  anh  đến đón em! Chịu không?
  -Hồng về sớm được không? Anh sợ sẽ đi hành quân rồi không đón Hồng được! Cho anh một hy vọng đi!
  -Thôi thì hẹn anh tuần sau vậy cũng vào giờ này tại đây! Anh nhớ đón Hồng nhé! 




Vết  thương còn bỏng trên da
Một lần thử lửa đời ta bẻ bàng
Tôi như sa mạc khô khan
Anh như cơn lốc ghé ngang đêm này !

  Anh mừng rở ghi địa chỉ đưa tôi, như cặp tình nhân lúc chia tay, anh nắm tay tôi xiết nhẹ, mắt đắm đuối dặn dò:
  -Hồng đi bình an! Nhớ là anh đợi nhé! Chúc Hồng ngủ ngon! 

Mai này ta sẽ đi xa
Những câu hò hẹn chỉ là đầu môi
Với ta tình chết lâu rồi
Lau dòng lệ sót đau vùi nửa đêm

  Anh như cơn lốc xoáy ghé qua đời tôi, đã làm mảnh vườn thêm xơ xác, tôi không có ý lường gạt anh, nhưng tôi không còn cách nào khác,  cái địa chỉ  và hy vọng của anh   tôi đã chôn nó  vào lòng biển cả. Tôi biết anh sẽ hận tôi, lừa dối. Tôi không cố ý lường gạt tình anh, và cũng không muốn làm khổ anh, chỉ vì hoàn cảnh phải làm vì không còn lối nào để thoát. Người thì làm khổ tôi, tôi lại làm khổ người khác.
   Tâm là người đi qua đời tôi cuối cùng, tôi gặp Tâm khi ghé qua thăm chị Lang, chỉ gặp một lần thôi, và từ đó khi chánh thức làm vợ Sandy tôi đã tránh tất cả, và từ chối tất cả những người theo đuổi mình. 
   





  Chuyến xe thứ ba với Sanford Lasner (Giác Viên) thì tôi đã tròn lời tâm nguyện là đã đền đáp tròn ân nghĩa.  Anh là ân nhân đã cứu tôi ra khỏi bàn tay của người chồng hờ đã mang tôi ra bán rẻ. Anh yêu thương tôi và con thật tình và cưu mang gia đình bên vợ.  Anh cho tôi tự do, sự bình đẳng,  và luôn tôn trọng đời tư của tôi, và anh không đòi hỏi tôi phải làm những điều tôi không thích. Hơn 37 năm chung  sống, vui buồn, vinh nhục có nhau. Tôi tìm hạnh phúc bên Sandy, anh là người chồng   chung thuỷ.   Tôi đã cùng anh bước vào đạo, vừa là bạn đời, bạn đạo và thiện trí thức cho nhau, và cũng là người thầy. Anh ra đi dưới mái chùa Báo Ân, dưới ánh hào quang của Chư Phật, thật là an lành. Tôi hiểu đạo nên khi con gái, mẹ và người bạn đời giã từ cõi tạm tôi chỉ rướm nước mắt mà nuốt lệ vào trong, và tôi đã không khóc. Tôi trở lại chùa Báo Ân rất nhiều lần, để đền đáp ân mà tôi đã nhận theo lời trối trăn cuối cùng của người bạn đời. Chuyến xe thứ ba ấy đã nằm lại bên kia đất Hứa dưới lòng biển Melbourne (Florida).





   Xin cám ơn anh Giác Viên, anh đã ghé qua đời tôi, anh đã cho tôi tự do, sự bình đẳng và hy sinh tất cả vì tôi, những năm cuối đời anh sống tại quê hương Việt Nam, nơi mà anh yêu thương và trân quý. Anh yêu mến hai tiếng "Sàigòn", anh ngỡ ngàng khi những con đường thân quen đã đổi.  Con đường Trương Minh Ký đã không còn, mà anh cũng không là người lính viễn chinh ngày nào mà tôi biết, và tôi cũng không là cô Hồng của  quán Hồng ngày xưa, thời gian đã xoá nhoà bao kỷ niệm.





  Tôi với anh đi lanh quanh mãi cũng không tìm ra con hẻm thân quen, hai đứa  lạc lỏng như Lưu Nguyễn từ cõi tiên trở về hạ giới. Gần 40 năm qua, biết bao thăng trầm dâu bể, chúng tôi vẫn bên nhau, và tôi đã giữ được lời nguyện năm nào, mãi theo anh để trả cái ân kia.  
     

   Xin cám ơn anh Giác Viên, cám ơn anh đã đi qua đời tôi, đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Dù lúc nghèo hay lúc giầu anh vẫn thế không thay đổi. Cái câu "giầu đổi bạn, sang đổi vợ" nó không xảy ra với chúng tôi,  mà lòng chung thuỷ sự hy sinh của một người chồng là một tấm gương sáng. Tôi hãnh diện có người chồng thanh liêm, đức độ và lòng từ bi. Dù anh không còn, nhưng những gì anh chỉ dạy tôi vẫn nương theo, anh đúng là một người "thầy "của tôi. 



  Chuyến xe thứ hai,  người lính quân y của Tiểu Đoàn  3 Dù từ trận chiến Bình Giả năm 1965. Định Mệnh đã đưa anh đến với tôi và Định Mệnh đã cột tôi vào với anh bằng sợi dây nghiệt ngả. Chỉ qua cái nhìn đầu tiên đã làm tim tôi rung động. 


Tình cờ chiều ấy quen anh
Anh người lính trận ao xanh hoa dù
Đưa em vào giấc mộng du
Mộng chưa tròn mộng tàn thu...thu tàn...

   Tôi dũng cảm, liều lĩnh đi tìm anh trong cơn binh lửa, và có với nhau 7 ngày hạnh phúc. Hai đứa trầm mình  vào giòng sông Định Mệnh, tìm về cội nguồn hạnh  phúc, với anh tôi không sợ chết đuối giữa dòng, nắng  ấm dịu dàng như quấn quít hai đứa   với nhau không rời, lần đầu  tiên tôi dám sống cho mình. Hai đứa  yêu nhau nên duyên gắn bó, không lễ hỏi, không lễ cưới. Đêm động phòng hoa chúc  trong căn nhà tranh  ở Ngã Tư Bảy Hiền, với cái mùn nhà binh, nệm là đất,   cánh tay anh làm gối, thân thể nóng bỏng của anh làm mền, tôi vùi vào ngực anh mà nghe đời hạnh phúc.
Đêm nay tái ngộ cùng chàng
Tay anh làm gối tóc đan tơ tình
Tình yêu mầu nhiệm hồi sinh
Đôi môi nồng ấm chúng mình tìm nhau !

  Giọng anh trầm ấm như ru tôi vào giấc ngủ mê say đầy hoa thơm tình  ái, tiếng ru như xoa dịu nỗi đau thương mà đã bao năm qua giết mòn tuổi thanh xuân. Khu vườn đã từ lâu khô cằn héo úa , sau cơn mưa tình, cỏ bỗng xanh, hoa bỗng tươi sau trận mưa rào, cánh bướm lạ chiều nay dừng bước giang hồ, bởi lòng chợt thương tiếc cánh hoa dại trong vườn, một đêm với hạnh phúc đam mê, giây phút đẹp tuyệt vời nhất trong đời.

Ru em tiếng hát chơi vơi
Khổ đau đã hết vì đời có anh
Ru em nước mắt long lanh
Anh lau dòng lệ chảy quanh má  đào

  Anh  xiết  chặt  tôi trong vòng tay yêu thương thì thầm:
  -Anh xin cảm ơn em những giây phút tuyệt vời ! Cảm ơn em một đêm mặn nồng tình chăn  gối! Kể từ hôm nay em là vợ yêu của anh! Lúc mô, khi mô anh mãi mải yêu em!

Chiều buồn mưa bỗng rơi mau
Khói sương bãng lãng tình trao ân cần
Vì chàng ta dám liều thân
Vì tình ta dám trầm luân vì tình !
  
  Anh trân trọng bứng cụm hoa thôn dã đã tàn, đem về trồng một nơi cao quý nhất trong vườn tìn hái. Anh không đem tình yêu lên bàn cân   để tính toán đòi hỏi. Dù anh là kẻ đến sau, nhưng là người thứ nhất tôi cho anh tất cả, từ thân xác, con tim tan vỡ và cuộc đời còn lại. Trên con đường tình, anh nhẹ nhàng dìu bước chân tôi, hai đứa song hành bước vào thiên đường hạnh phúc, lắng nghe lời tình tự của sông, tiếng ngọt ngào của suối và lời yêu thương mặn nồng của biển.

Ru em tiếng hát ngọt ngào
Bích Câu vườn mộng lối vào Thiên  Thai
Em ơi chớ sợ đêm dài
Gạt sầu em nhé ngủ say giấc nồng
Tình em... em đã cho không
Chì mình anh nhé tiếng lồng! Ôi yêu
Cuối đời còn được bao nhiêu
Nên không đòi hỏi chi nhiều thưa anh !

  Anh trân trọng đở nâng đưa tôi vào cõi bình yên, cho tôi làm lại cuộc  đời sau những thăng trầm dâu bể, tiếng anh như rót mật vào tim:
  -Giông bão đã qua! Chặng đường lầm than cũng  đã qua! em hãy xem như  ác mộng! em yêu hãy ngủ! anh ru em vào giấc ngủ bình yên! Đêm ni mình đã có nhau!
  Anh là cơn mưa đã cho tôi nhựa sống, đã cho tôi nếm chất ngọt dịu của Tình yêu dâng hiến, đẹp hơn bài thơ tình ái,không giọt nước mắt tủi hờn. Niềm vui chợt thoáng trên mắt anh, ánh mắt  đó đã cho tôi một trời hạnh phúc, đã đưa tôi qua giòng sông mặc cảm tội tình! Tôi không sao dự đoán được hạnh phúc mình đang có sẽ ở lại bao lâu? Một tháng, một năm, hay suốt cả cuộc đời?

Yêu người ta thấy mùa xuân
Đang về trên mắt nghe thân buột ràng
Yêu người ta hết lầm than
Mặt trời chợt hé  làm tan mây mờ




    Chỉ chuyến xe thứ hai mà tôi cứ mãi băn khoăn đi tìm tin tức cố nhân. Hơn 50 năm tìm kiếm, hơn 50 năm chờ đợi mỏi mòn, anh như bóng chim tăm cá. Tôi nghĩ đến chữ "Duyên" nếu như còn duyên tôi sẽ gặp lại anh, để trả món nợ  ân tình mà tôi đã lỡ vay. Tôi rất muốn biết anh có còn hay đã mất? Anh có được an vui hạnh phúc không? Thi phẩm Biển Nhớ tôi viết cho anh, ghi rõ tên tuổi  là "Đặng Văn Nhơn y sĩ tiểu đoàn 3 Dù"  đã xuất bản và ra mắt năm 1992, và thơ đăng trên nguyệt san, báo...  rất tiếc tôi không có tấm ảnh nào của anh. Tôi hy vọng  một duyên may  nào đó anh đọc được, anh sẽ tìm đến tôi.   


Giờ này anh ở nơi đâu?
Có nghe Biển Nhớ gọi sầu từng đêm
Giờ này anh có ấm êm
Có bao giờ nghĩ đến em một lần
Giờ này anh có bâng khuâng
Nhớ chăng tình cũ cố nhân năm nào
Đã qua mấy chục năm sau
Nghe bài hát cũ vẫn đau buốt lòng
Tính ra đã mấy Thu... Đông
Là bao lần nhớ đắng dòng mực xanh
Ôi tình sau quá mong manh
Tình vii mấy phút mà thành thiên thu
Chiều nay Biển Nhớ sương mù
Trang thơ bỗng xót hình như lệ trào
Gặp nhau chỉ có chiêm bao
Nghìn năm thơ vẫn nghẹn ngào vì đâu!!!...

   Bức tranh đợi chờ tôi vẽ cho mình, đang bế con mà đợi chồng, mà đã 50 năm trôi qua tôi vẫn còn mang hy vọng. Tôi trang trải lòng mình trong Biển Nhớ, và nỗi đau mất mát trong cuộc chiến, nỗi đau chia lìa, đã cô đọng từng câu trong Biển Nhớ. Tôi viết cho anh, cho tôi cho cuộc tình tan vỡ của chúng mình. Anh giờ lưu lạc phương nào? Anh có biết rằng tôi vẫn nhớ kỷ niệm bảy ngày hạnh phúc bên anh, nó mong manh như sương, tàn mau như đoá phù dung yểu mệnh.


Em về biển nắng chao chao
Nhìn qua cảnh cũ nghẹn ngào nhớ anh
Em về biển vẫn còn xanh
Người thương đâu vắng lạnh bãi chiều
Em về Biển Nhớ buồn thiu
Sóng xô gió dạt thuỷ triều dâng cao
Chiều xưa hai đứa xa nhau
Em buồn nuối tiếc hờn đau suốt đời
Em về Biển Nhớ chơi vơi
Hai mươi năm lẻ giữa đời long đong
Chúng mình hai đứa Tây...Đông
Bao cơn bão nỗi theo dòng nước trôi...
Em về Biển Nhớ đơn côi
Mình em đứng lặng mây trời buồn theo
Để cho Biển Nhớ quạnh hiu
Bởi thuyền xưa đã nhổ neo lâu rồi!...





      Mỗi lần nhìn thấy những người lính Dù tôi lại nhớ đến anh.Cố lục trong trí nhớ lại hình dáng cố nhân. Nhớ lại trận chiến Bình Giả , ngày đầu tiên ta gặp nhau.

Tôi gặp anh người lính dù mũ đỏ
Chiều hành quân dừng bước ghé nhà tôi
Người lính trẻ áo bạc mầu sương gió
Tóc bồng bềnh áo trận đẩm mồ hôi !

Hơn tuần qua đạn bom mờ Bình Giả 
Ánh hoả châu soi sáng suốt đêm dài
Những chiến hữu anh hùng đang gục ngã
Cánh hoa dù bạt gió giữa trời mây!

Vài vết máu đã khô trên áo lính
Hơn một tuần súng trận chẳng rời tay
Trộm nhìn anh lòng bỗng yêu thầm kín
Tình đơn sơ chan chứa bát cơm đầy!

Anh hát tôi nghe bài ca dang dở
Mắt anh buồn ngày vui thoáng qua mau
Anh khẻ bảo: Đời lính nhiều sương gió
Chẳng dám hẹn hò mộng ước mai sau!

Tôi lỡ yêu người lính dù mũ đỏ
Chiều hành quân gặp gỡ chỉ một lần
Cánh hoa dù tung bay vào sương gió
Có biết rằng tôi đợi kẻ chinh nhân!

   Tôi đã đi tìm anh trong khói lửa, và đã gặp lại anh trên vùng Bà Quẹo lúc dừng quân. Đêm ấy người y sĩ trưởng đã cho tôi ở lại,  anh không tham lam đòi hỏi mà chính tôi tự hiến dâng.  Chính Tình Yêu chân tình của anh đã kết hợp hai đứa lại với nhau. Những lời trao đổi với nhau đêm ấy như từ tiền kiếp vừa gặp lại. Hôm sau anh được một tuần phép đưa tôi về tìm chở ở. Một tuần hạnh phúc đã để lại trong tôi một Biển Nhớ mênh mông và dòng thơ chảy hoài bất tận.  Dù chỉ là giọt lệ buồn, nhưng là dấu ấn  một thời ta có nhau thật sâu sắc khó phai, như tấm chân tình vĩnh cữu tôi dành cho anh, với tất cả và tất cả lòng trân trọng  dù ngắn ngủi nhưng đầy thôi vị hạnh phúc.

Dù vật đổi sao dời
Biển sầu... sầu chưa vơi
Còn em và Biển Nhớ
Vì đâu mãi ngậm ngùi...

   Ngày tiễn anh về đơn vị cũng chính là ngày ta chia tay. Tôi và anh đã lạc mất nhau vĩnh viễn. Thế giới bao la vô tận, biết anh nơi mô mà tìm. Có lẽ chúng ta chỉ có Duyên nhưng không nợ, anh chỉ ghé qua đời em như cơn gió thoảng, rồi biến mất không để lại một dấu vết nào.

Tình này dành chỉ riêng anh
Có duyên không nợ chẳng thành lứa đôi
Bảy ngày tình bỗng xa xôi
Bảy ngày hạnh phúc ngậm ngùi vút bay...

  Dù rằng chỉ bảy ngày ngắn ngủi, nhưng Tình Yêu anh cho em thật sâu sắc mà kỷ niệm nó đã cho em một khung trời hạnh phúc khi nhớ về anh. Em cảm nhận được em đã từng có một thời hạnh phúc  nhưng đã làm vuột khỏi tầm tay. Anh là người tình lỡ tuyệt vời đã cho em những kỷ niệm đẹp khó phai và chỉ bảy ngày hạnh phúc mà em mất cả cuộc đời vẫn không quên. 




  
Áo dù bụi bám đường xa
Chợt thương người lính Cộng Hoà chiều nay
Ngại ngùng chưa dám cầm tay
Say người trai ấy hay say cung đàn
Dừng quân lính ghé qua làng
Nha em quân đóng gặp chàng mới thương
Đời anh lính chiến muôn phương
Đời em lầm lỡ tình vương hận lòng
Đò yêu đã lỡ ngược dòng
Tại em phận bạc má hồng đành thôi
Cánh quân vừa rút đi rồi
Nhìn nhau chẳng nói được lời chia tay
Hoa dù bỗng vướng trời mây
Một lần gặp gỡ thương hoài ngàn năm...




   Trong tôi người lính Việt Nam Cộng Hoà là một thần tượng và tôi yêu lính, những người lính gian khổ ngoài chiến trường. Và Nhơn yêu dấu của tôi trong số những người lính đó.  Tôi viết cho anh cho  những người lính họ xứng đáng được vinh danh. 
   Có lẽ ơn trên còn xót thương cho lòng thành của tôi cho nên một hôm tôi vào youtube để xem lại tài liệu để viết lại trận chiến Bình Giả, tình cờ đọc được bài viết của Đại Uý Nguyễn Hữu Viên của Tiểu Đoàn 3 Dù. Thấy số điện thoại bên Cali, nên tôi mạo muội gọi ông, và rất hân hạnh được ông vui vẻ tiếp chuyện. 
   Khi tôi hỏi về đoàn quân y thì ông rất thân với Quân y trưởng và biết rất rõ về Đặng Văn Nhơn. Tôi hồi họp khi hỏi về anh có còn không? Và điều  tôi không muốn nghe khi biết được tin anh. 50 năm chờ đợi, ngày biết được tin anh thì anh đã không còn trên thế gian này nữa, người lính tôi yêu thương đã nằm lại trên chiến trường vào đầu năm 1968 trên mặt trận Tây Ninh, anh và  một người y sĩ nữa đã tử trận cùng một lúc.
   Bây giờ tôi mới cảm nhận được, thì ra anh vẫn bên tôi, mỗi khi tôi bị nguy hiểm tôi luôn được  báo mộng trước mà một bàn tay vô hình nào đó  luôn phù hộ, tôi cứ nghĩ là người anh của mình. Thì ra là anh. Tôi vẫn nhớ ngày tiển anh ra chiến trường anh dặn dò:
  -" Đừng buồn khi anh đi! Dù sống hay chết anh vẫn luôn bên em bảo vệ cho em! Nhớ hỉ vợ yêu của anh! 


Anh đã đi lao mình vào gió cát
Đời chinh nhân đây đó sống xa nhà
Ngày trở lại anh nghe đời tan tác
Tôi phụ phàng từ buổi ấy anh xa...
   
   


   Con gái và người bạn đời cũng đã ra đi, đã gần 10 năm qua tôi  sống một mình , khi thì chùa, lúc Tu Viện, một nơi vài tháng.  Hiện tại tôi đang sống trong Tu Viện Hoa  Thức mới thành lập. Là người hiểu đạo và hai chữ vô thường, tôi rất bình tỉnh khi nghe tin buồn. 
Sáng hôm ấy thời kinh tôi đã cầu nguyện cho anh, nơi cõi nào đó luôn được bình yên, và tôi sẽ để tang cho anh trong ba năm, vì anh đã xem tôi như người vợ. Và tôi đã khóc cho tôi, cho anh và cho cuộc tình tan vỡ. Tôi biết anh không thích tôi khóc, nhưng trong nỗi đau chất ngất này tôi không cầm được nước mắt, nhưng cái đau "ngọt ngào" vì tôi biết anh luôn yêu tôi , và tôi hãnh diện vì Nhơn của tôi là người hùng, chết cho quê hương cho Tổ Quốc. Anh đã tròn bổn phận người trai trong thời chiến. Chuyến xe thứ hai đã nằm lại chiến trường.

Quê anh xứ Huế Thần Kinh 
Với anh món nợ ân tình lỡ vay
Đành thôi lỡ một kiếp này
Kiếp sau biết có sum vầy hay không?

  Xin cảm ơn người yêu dấu! Anh đã đi qua đời tôi và để lại những kỷ niệm đẹp. Tình Yêu anh cho em thật chân tình và nồng nàn,  và sự độ lượng, thương yêu chăm sóc của người chồng.  Chúng ta đã không trọn kiếp này, mà em còn nợ anh một món nợ ân tình. 



Chiều buồn mưa bỗng rơi mau

Khói sương bãng lãng tình trao ân cần

Vì chàng ta dám liều thân

Vì tình ta dám trầm luân vì tình !



   Và tôi đã có câu trả lời cùng đọc giả, tôi đã tìm được người xưa, nhưng anh đã không còn nữa trên thế gian này. Nhưng tôi không ân hận vì đã can đảm đi tìm anh và có với nhau bảy ngày hạnh phúc.  Hãy đến với Tình Yêu và dám dấn thân, "dám chết một lần để sống một lần với chính mình" .



 Kiếp này hai đứa xa nhau

Em thời lưu lạc anh vào thiên thu

Chiều nay Biển Nhớ buồn ru

Đời là ảo mộng phù du kiếp người



  Dù kiếp này hay kiếp sau em cũng nguyện sẽ làm vợ anh mãi mãi, mà bảy ngày hạnh phúc sẽ đổi lại là 70 năm, mình sẽ sống cùng nhau đến bạc đầu. Xin tha thứ cho em bao lỗi lầm!
  Dù rằng đoạn cuối của chuyến xe thứ hai không happy landing,  dù rằng là tin buồn, nhưng tôi vui vì tìm được tin tức của người yêu, và biết được anh đã giã từ cõi tạm. Thế là tôi đã an tâm mà không mong chờ. Tôi cầu nguyện cho anh nếu như đã thác sanh nơi cõi nào đó luôn được an vui, hạnh phúc, và bao nhiêu việc công đức xin hồi hướng cho anh. Kiếp này và cả kiếp sau em mãi mãi yêu anh! Xin cám ơn người yêu dấu! cám ơn anh đã đi qua đời tôi!
  Với những người đi qua đời tôi vội vã, tôi xin sám hối đã lừa dối các anh, vì tôi đã có thần tượng mình tôn thờ, vì bất đắc dĩ mà tôi phải không thật với các anh, chỉ là vô tình chứ không cố ý. Vì tôi chỉ có một trái tim,  mà trong tim đã có hình bóng một người! Xin cám ơn tất cả những người đã đi qua đời tôi, dù  chỉ một lần thì cũng là cái duyên hạnh ngộ, nhưng Tình Yêu không thể  có một chiều mà cả hai chiều tương ngộ như mưa với nắng phải dung hoà theo vũ trụ. Chân thành xin cám ơn những ai đã đi qua đời tôi!
   



Viết tại Bell thành phố sương mù Thu 2015



*****

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét