Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

Nghiệp Duyên- Biển Và Tôi

Bút ký: Nghiệp Duyên


Biển Và Tôi

Tác Giả: Thanh Hiền- Dị Nhơn

Bell thành phố sương mù 2016






Biển Và Tôi



Tôi thấy tôi trong biển
Biển thấy biển trong tôi
Sóng mãi đi tìm biển
Tìm thôi suốt cả đời...

   Sau mấy ngày biển động,  biển Cocoa hôm nay có vẽ bình yên,  nhưng sóng vẫn từng đợt dâng cao, rồi ập xuống cuốn theo những chàng trai lướt sóng, họ cứ ngả xuống rồi lại đứng lên tiếp tục lướt, nhìn cảnh ấy tôi chạnh nghĩ về mình, tôi đã ngả bao lần rồi lại gượng đứng lên, cái ngả sau lại đau hơn cái ngả trước, và tôi lại tiếp tục, cứ thế cho hết cuộc đời, mà mình đã học được gì? mình có đủ nhẫn nhục như những chàng trai lướt sóng đó, vẫng gang lì thách đố với biển cả.
  Quanh tôi trời xanh mây trắng, biển bao la, gió, cát tất cả như dao động, tôi cảm nhận được âm thanh hoà trong tiếng sóng biển, chợt  tôi thấy biển trong tôi và tôi cũng như ngọn sóng kia, cứ mãi đi tìm biển mà không biết mình đang trong biển. Tôi như gã cùng tử lang bạt giang hồ, đi nhiều chùa, Tu Viện  , nhưng chưa tìm được cho mình một nơi để dừng chân. Nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua, tôi không nghĩ mình có đủ sức chịu đựng những giông bão đã tàn phá tan nát hết những gì mình xây dựng, và tôi cũng như con dã tràng kia, lại tiếp tục xây lại lâu đài cát.
  Biển đã cho tôi một khái niệm về cuộc sống,  phải có lúc thịnh, lúc suy, có âm dương, có ngày thì phải có đêm, có mưa thì có nắng, cái gì thịnh quá thì bị tàn phá bớt đi cho cân bằng với trời đất. Con người cùng vạn vật tất cả đều vô thường, cũng như hạt cát với chân tôi đang tương tác lẫn nhau để sinh ra và huỷ diệt.  Nhìn biển tôi tự hỏi. Nước biển từ đâu đến ? rồi nước trôi về đâu?Tại sao nước biển lại mặn? Cũng như nước mắt tại sao lại có vị mặn của biển. Có ai hiểu hết những lời của biển muốn  nói, tiếng sóng biển rì rào như lời than thở của những oan hồn lạnh lẽo dưới đáy biển sâu, những thuỷ thủ của trận chiến Hoàng  Sa  1974, của thuyền nhân vượt biển tìm tự do sau năm 75 .Dưới đáy biển kia là cả một bí mật chưa được khám phá, biển có lúc hiền lành ưu đãi cho những ngư dân, ban phát cho kho tàng vô tận,  đôi khi lại phẫn nộ cướp đi sinh mạng con người, như trừng phạt con người đã tàn phá thiên nhiên vì lòng tham không đáy.





    Trời hôm nay xanh hơn, mây vẫn trắng bay lãng đãng... Tai tôi nghe như tiếng sóng   biển  Nha Trang vọng về từ quá khứ, tôi chạnh nhớ những chàng thuỷ thủ, trong đó có anh, một người hàng xóm thân quen, và đặt biệt hơn qua anh,  tôi có duyên được kết bạn với Thiếu Tá Nguyễn Minh Thơ, người của hải đảo, và qua anh Nguyễn Minh Thơ tôi có duyên hạnh ngộ nữ tài tử Khánh Ngọc đã một thời vang bóng.     Tôi  chạnh  nhớ đến trường Huấn Luyện Hải Quân với những chàng lính thuỷ mặc quân phục trắng, người thuỷ thủ đa tình nhưng không kém oai phong. 





  
  4 chiến hạm của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, đã tham dự trận hải chiến Hoàng Sa bảo vệ lãnh thổ vào năm 1974.
  Chiến hạm HQ-10- Nhật Tảo, trúng đạn vào pháo tháp bị chìm tại trận. Chiến hạm HQ-16 bị hư hại nặng , nghiêng 15 độ. Chiến hạm HQ- 15 và HQ-4- Trần Khánh Dư bị hư nhẹ.
  Gần 50 thuỷ thủ và  Hạm  trưởng Nguỵ Văn Thà của HQ-10 tử vong. Ngoài ra HQ-5 Trần Bình Trọng có 3 thuỷ thủ tử vong và 16 bị thương.




  Hạm Trưởng Nguỵ Văn Thà và con tàu HQ-10 Nhật Tảo nằm lại biển khơi trong hải chiến Hoàng Sa.Ông đã hy sinh cùng đồng đội đền nợ nước, tiếp nối truyền thống hào hùng của Trần Bình  Trọng  , Trần Quốc Tuấn. 


Trong một lần hải chiến
Anh nằm lại Hoàng Sa
Nhật Tảo  chìm đáy nước
Bi tráng khúc hùng ca  !

Trong một lần hải chiến
Anh nằm  lại biển khơi
Chiến hạm đầy thương  tích
  Trường Sa tiếc thương người !

 Anh theo gương Quốc Tuấn
Trần Bình Trọng hào hùng
Thiên hùng ca bất tử
  Trận hải chiến  lẩy lừng !   





 Sự hy sinh của Hạm trưởng Nguỵ Văn Thà cùng  đồng đội trong trận hải chiến Hoàng  Sa  ngày 19 tháng 1 năm 1974, là một thiên hùng ca bất tử mãi mãi vang vọng như nhạc hồn đất nước trong lịch sử hào hùng của dân tộc Việt Nam (trích đăng của sử gia Trần Gia Phụng). 
Trong một lần hải chiến
Thuỷ thủ chẳng trở về
Nằm lại trong lòng biển
Trường Sa bừng cơn mê!

Xin nghiêng mình ngưỡng mộ
 Anh  lính thuỷ tài ba
Người anh hùng biển cả
Anh người lính Cộng Hoà !

   Bài thơ này xin trân trọng viết cho tất cả thuỷ thủ của  Hải Quân, những người con ưu tú, những anh hùng bất tử của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà của một  thời chinh chiến.     Anh chết để chúng ta  được sống trong tự do, và tôi những người em gái hậu phương luôn tưởng nhớ đến  các anh đã vì quê hương mà quên tình nhà. Đáng kính phục thay sự hy sinh cao cả của người trai thời chiến của người lính  Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.



  Biển và tôi gắn liền nhau từ lúc ấu thơ, khi di tản đến Hoa Kỳ tôi lại gắn bó với xứ biển Florida từ năm 1977. Florida cũng là nơi có 2 căn cứ  Hải Quân Hoa Kỳ lớn nhất trên Đại Tây Dương. Sỡ hữu bờ biển dài nhất nước Mỹ . Biển Daytona  nổi tiếng với  hội đoàn  Harley Davision, Cocoa với căn cứ phi thuyền không gian, biển Miami, Key West, Clearwater, West Palm, St Persburg, Tampa... và hải đảo   Captival, và Sanibel nổi tiếng với nhiều  võ ốc phong phú và hải sản.



 Sanibel Iland



Biển  Daytona

biển Long Hải- 1995


   Lần ngắm biển  Long Hải  đầu tiên khi đi hướng đạo sinh và xuýt đã bị sóng cuốn đi, lần thứ nhì khi chạy trốn cuộc ép duyên, tôi đến biển Vũng  Tàu tìm anh khi mới 15. Lần thứ ba tôi đi dạo biển đầu tiên  với một người đàn ông ở biển Long Hải, ông lớn tuổi nên tôi gọi bằng chú, lúc đó tôi rất buồn, tinh thần xuống dốc nên khi chú rủ tôi đi  biển, tôi đi ngay không đắn đo suy nghĩ. Biển hôm ấy rất đẹp, nắng ấm áp, tôi có tâm sự buồn nên nhìn biển như đang than thở và lòng càng buồn hơn.Gió biển làm tôi lạnh và thật là cô đơn, tôi rất cần... rất cần    vòng tay ấm áp của anh,  nhưng anh đang ở đâu?  Còn tâm trạng chú có lẽ vui hơn vì rủ được tôi ra biển, một cơ hội mà chú mong ước, kẻ vô tình mà người thì cố ý. 





   Chú rủ xuống tắm nhưng tôi lại từ chối, cho đến khi chú mướn phòng nghĩ, lúc ấy thì tôi mới hiểu ra, chú đã để ý  đến tôi mà tôi không biết. Chú nào biết lòng tôi đang nổi sóng như ngọn sóng ngoài kia, và tôi đang chết đuối, đang dập dềnh trên ngọn sóng ấy,  mà ai là người sẽ đưa tay vớt tôi lên, cái người đó không  phải là chú rồi.  Dù chú là người có danh vọng, nhưng   tôi không ham những thứ đó, Tình  Yêu là dâng hiến chứ không là gượng ép, mà sau đó lại sanh thêm hận oán.  Biết tôi không bằng lòng nên chú không dám tiến tới nữa.


    
   Em thấy gì trong biển
Mà sao đứng ngẩn ngơ
 Đời chỉ là mộng huyễn
 Gặp nhau chỉ tình cờ!



   Tôi gặp  lại anh miền biển Nha Trang, tôi đến bất ngờ và  thật là tình cờ  . Cũng chỉ một lần cùng anh dạo biển,  một lần thôi cũng đủ mặn nồng cùng với biển, anh cho tôi tự do tâm tình cùng biển,  anh không tìm hiểu tôi từ đâu tới, và đã làm gì trong quá khứ,   cũng không đòi hỏi tôi phải làm gì trong tương lai. Anh tôn trọng chuyện riêng tư của tôi và luôn là bạn đồng hành, là người chồng chung thuỷ và thiện trí thức, bạn đạo và cũng là người  thầy, luôn bên tôi an ủi và khuyến khích khi tôi bị trù dập,   phỉ báng và vu oan. 




   Vô số chiều tôi  ngồi một mình ngắm  biển,  từng đợt sóng không ngừng rượt đuổi nhau, tôi chao đảo theo đợt sóng, mà trong lòng vẫn ầm ì dội về từ quá  khứ, mà cuộc tình của anh với tôi cũng như  đợt sóng kia, chớp mắt đã tan như bọt biển. Từ ngày anh xa tôi thì nàng xuân cũng rủ áo ra đi, chưa một lần ghé qua vườn cũ, chặng  đường thiếu anh mùa Xuân trở thành vô nghĩa. Tôi thở dài trong cô đơn tiếc nuối, trong gió biển lạnh đầy. 




     Hướng về biển Vũng Tàu mà lòng ray rức nhớ thương con,  giờ này chắc con đang ngồi ngoài hàng ba đợi tôi, mà tủi thân vì có cha mẹ mà cũng như trẻ mồ côi, hằng đêm con có  được yên giấc ngủ,  hay phải thức giấc  run sợ vì tiếng đạn pháo  giữa đêm đen . Nghĩ đến đó tôi chợt thấy tim mình buốt đau, mặc cho những chàng  lính trêu ghẹo, làm ngơ như không nghe gì cả, vì tôi chỉ nghe tiếng của biển thì thầm gọi tôi như lời của anh lúc giã từ:
  "Em yêu đừng buồn khi anh đi! Dù sống hay chết anh luôn bên em bảo vệ cho em! Vợ yêu của anh đừng khóc!
  Tôi chợt nhớ đến anh, người  y sĩ của Tiểu Đoàn 3 Dù, một người tình lỡ xứ Huế của  Một  Thời  Để  YêuMột Thời  Để  Nhớ. Anh cho tôi Tình yêu chân thật, trân trọng và tương kính lẫn nhau. Thế mà tôi không đủ phước duyên để hưởng, chỉ chung sống với nhau 7 ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi vĩnh  viễn không gặp lại nhau nữa. Tôi đã âm thầm ra đi   và không bao giờ trở lại, và từ đó tôi với anh như con đường  sắt kia, dù chạy song hành  nhưng không bao giờ gặp gỡ.


  Anh là sân ga cho tầu cập bến
Người vô tình bỏ lại gánh sầu riêng
  Đường song hành con tầu sau không đến
   Sân ga buồn  thê thiết tiếng còi đêm !


 Ngày trở lại tôi không còn nơi đó
  Anh có còn ra biển ngắm trăng sao 
Biển chiều nay sóng cao lồng lộng gió
   Mà kiếp này mình đã lạc mất nhau !




  Biển nhắc nhở tôi đừng đắm chìm trong ảo mộng nữa, hãy quên đi quá khứ , thời gian đi không níu lại được, hãy trân trọng những gì mình đang có và biết tận hưởng những gì đời đã ban tặng.  Hãy sống trong hiện tại mà  tương lai thì chưa đến.  Hãy như biển luôn  
 đón nhận những dấu chân trên cát, đã ấp yêu từng gót chân trần, rồi biển lại xoá đi không để lại một vết tích gì, nhưng rồi lại có những vết chân mới, rồi biển cũng tiếp tục làm công việc của mình, người cứ đến, biển không phân biệt đều đón  nhận như nhau.





 Biển tình trắng xoá rừng hoa
Cát mềm đón gót chân ngà chưa quen
Cát mềm đón gót chân em
Tưởng chừng ai đó một bên không rời ! 

  




  Chúng tôi từng đi qua những vùng biển quê nhà, lúc Long  Hải, Vũng Tàu, khi Nha Trang, Mũi  Né. Anh với tôi trầm mình hoà vào biển cả, mùi nước mặn làm mặn thêm tình nghĩa, làn   sóng không cao cứ rượt đuổi theo nhau, đợt này tan thì đợt kia ập đến, đập vào gành  đá tung bọt trắng xoá,  gió lồng lộng từ  ngoài  khơi thổi vào mát rượi.  Nước biển thật xanh biếc như bầu trời xanh trên cao,  mây lơ lửng bay về nơi vô định, chợt  thấy đời mình cũng lang bạt như đám mây kia. Anh nhìn tôi, hình như đọc được tư tưởng   của tôi, nên anh nắm tay tôi bóp nhẹ, mỉm cười không nói, nhưng trong ánh mắt kia anh biết tôi đang nhớ đến con, nhớ những ngày xưa thân ái.  




   Những ngày cùng anh sống tại quê nhà, thật nhàn hạ và hạnh phúc, anh thường đèo  tôi bằng Honda ra Vũng  Tàu, ở đêm lại biệt thự của cháu   Trang, chiều đến cùng nhau ngồi trên thành đá ăn bánh mì không tên của Vũng Tàu, bánh mì nóng dòn thật ngon, rồi ngắm Hòn Bà chìm dần vào hoàng hôn, ráng chiều nhấp nhô trên sóng, những cánh hải  âu chấp chới bay xa... Tay tôi trong tay anh thật ấm, thật bình an.  Dù cơn gió lạnh  thoáng qua, nhưng lòng tôi rất ấm vì có anh bên cạnh, thời gian hình như đi  quá nhanh  khi có anh bên cạnh, thắm thoát đã hơn 37  năm.
  




 Tiếng sóng biển gọi về từ Biển Nhớ
Lẻ loi buồn chấp chới cánh hải âu 
Sóng nhấp nhô ráng chiều trên ngọn sóng
 Người về đâu còn tôi sẽ về đâu?


   Vì sức khoẻ, tôi lại phải đưa anh trở lại đất  Hứa, và căn bệnh ung thư đã cướp đi mạng sống của anh, sau những tháng dài nằm trong bệnh viện. Sau tang lễ 100 ngày, tôi một mình khăn gói trở lại quê hương,  cánh chim Do Thái đã nằm lại bên kia đất Hứa. Cát bụi lại trở về cùng bụi cát.Tôi không ra thăm biển Vũng Tàu nữa.   Chiều nay có ai ngồi ngắm hoàng hôn trên Hòn Bà,có nghe tiếng sóng biển gọi về từ Biển Nhớ, có nhìn thấy cánh hải âu lẻ loi bay tìm bạn.


Anh nằm lại bên kia đất Hứa
  Bỏ lại mình tôi ở cuối trời
Cánh chim Do Thái không về nữa
Cát bụi lại về cát bụi thôi!


    Không chịu nỗi quạnh hiu tôi lại khăn  gói trở về đất Hứa.Kỷ niệm  biển Florida càng ray rức, ngày nào tôi chồng cùng con với rể nghĩ  mát tại  eo biển mang tên Doctor's Pass (Naples) , mẹ của rể có căn nhà ngay eo biển này. Tôi với rể dọc cát, vui đùa thoả thích, nước biển mát lạnh, biển rất vắng vì chỉ có những người có nhà trong khu này, người ngoài không vào được.





  Tôi với con ngồi trên gành đá, con ôm lấy tôi trong vòng tay thật chặt nũng nịu, phía sau một cánh chim lẻ loi bay, lòng tôi chợt chùng xuống, chợt thương quá cánh chim lẻ bạn kia.  Biển hôm nay dịu dàng,  sóng vỗ nhè  nhẹ lên bãi cát, gió  cũng dịu êm thật nhẹ nên tóc chẳng  bay . 



  Chúng tôi có những ngày trên biển  Naplel  thật đầm ấp và hạnh phúc, vui đùa với biển, tận hưởng cái hạnh phúc mình đang có , gạt bỏ những lo âu, những danh lợi, những phiền toái tỵ hiềm lại thành phố, để tâm hồn bớt căng thẳng sau bao năm vì miếng cơm   manh áo, để đôi phút thư giản, tĩnh lặng mà nghe biển hát, một điệp khúc
của tiếng gọi vọng về từ Biển  Nhớ, của biển Nha Trang, Vũng Tàu...


  37 năm bên nhau, nghe thì thật  dài, nhưng tôi cảm thấy như mới xảy ra hôm qua, con đã bỏ tôi đi trước cùng với mẹ tôi trong một ngày, cái đau mất mát  đến cùng một lúc cả   2 người thân yêu  làm tôi ngả gục. Sau một năm, chúng tôi trở về cúng  cái giỗ đầy năm, sau đó thì về  sống dài hạn.  8 năm sau anh lại cũng  bỏ tôi ở lại.  Những gì đời đã ban tặng cho tôi, thì cũng lấy lại hết, lấy nhiều hơn cái đã cho tôi.



  Tro của anh tôi cũng nhờ thầy rải trên biển Melbourne (Florida). Anh đã nằm yên và hoà cùng với biển, và mỗi lần tôi trầm mình trong biển, tôi có cái cảm  giác như ngày nào, anh với tôi cùng trầm mình trong biển, tay trong tay cùng nhảy sóng, tiếng cười vui vang trong gió át cả tiếng sóng rì rào.  




    Biển vẫn xanh , mây vẫn trắng, và cát vẫn ôm ấp gót chân tôi, cũng như anh đang nâng đỡ bước chân cô đơn của người goá phụ. Tôi chợt nghe tiếng của biển như tiếng thầm thì của anh:
  "-Good night honey, I love you" 
  Dù trước hay sau, mọi người đều phải ra đi, còn biển thì vẫn tồn tại,   tiếng sóng nghìn năm vẫn ru buồn , và vẫn rượt đuổi nhau không biết mỏi mệt. Cát vẫn tương tác lẫn nhau dưới chân, cũng như loài người sinh ra rồi huỷ diệt.  Mặt trời  vẫn chiếu sáng đem nắng  ấm cho loài  người sau những ngày mưa dầm,  trăng  hết  khuyết lại đầy, soi sáng  khắp cả nhân gian, trăng buông mình soi bóng trên biển, sông hồ, trên rừng núi hoang sơ.



  Hiện tại, mọi người thân đều ra đi, trên dòng đời chỉ còn lại tôi với biển.  Và Biển  Nhớ vẫn mênh mông vô bờ, mà Biển  Sầu lại sâu bất tận, mà Biển  Tình thì lại hư hao.  Tôi chạnh nhớ Ái Khanh, người bạn tri âm, tri kỷ, thường hay hỏi tôi cho vài bài thơ về biển. Ái Khanh bảo rằng rất nhiều kỷ niệm với biển Vũng Tàu.  
  Khi người bạn đời ra đi  thì 2 năm sau Ái Khanh cũng đột ngột giã từ cõi tạm, tôi không kịp về để tiển đưa người tri kỷ lần cuối cùng. Tiếng sóng biển chiều nay như tiếng thầm thì trối trăng của em: 
  " -Chị có nhắn gì  với anh Sandy không ? 



 Thanh Hiền- Ái Khanh ngày ra mắt thi phẩm Biển Nhớ 1992

 Và tôi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của em bên đầu dây điện thoại viễn liên.  Và bên nay đầu dây nước mắt  tôi cũng đã rơi. Và Ái Khanh   Một  Thời  Để  Nhớ  đã không còn nữa,  cái ước mơ về thăm lại biển quê hương em sẽ không bao giờ thực hiện được, tro của em cũng đã nằm lại  trong lòng biển Florida.  


Chiều Cocoa mưa buồn
Ta ngồi nghe biển hát
Không bao giờ quên anh
Không bao giờ quên em  


  Tôi trở lại biển Florida , trời hôm nay mây xám giăng  kính vùng biển Melbourne. Tôi lang thang trên biển một mình,  bóng đổ dài trên bờ cát nghe cô đơn chi lạ, tiếng sóng rì rào như  lời than thở vọng về từ một quá khứ  xa xôi. Bạn tình  thì đã nằm lại nơi chiến trường xa, mà  bạn đời cũng đã trở về cùng các bụi nằm lại dưới đáy biển kia,  và đứa con gái thương yêu cũng giã từ cõi tạm,    đến người bạn tri kỷ, tri âm cũng một cõi đi về . 


Tôi thấy tôi trong biển
Biển thấy biển trong tôi
Biển cùng một vị mặn
Hương vị giải thoát thôi !

   Chỉ còn lại tôi với biển, và tôi lại tự hỏi: Nước biển từ đâu tới? Rồi nước sẽ về đâu?  Vì sao nước biển  cùng một vị mặn như  nước mắt? Có lẽ nước biển mặn vì nước mắt  của chúng sinh quá nhiều ?  Tôi chợt "ngộ" ra,  những người thương vẫn trong tôi, như tôi đang trong biển và biển cũng đang ở trong tôi.

Bell  thành phố sương mù 2016



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét