Biển Và Tôi


Thơ Thanh Hiền  

Biển và Tôi

Bell Thành phố sương mù 
Đông 2014  




Tác giả Thanh Hiền - Dị Nhơn


Lời tựa 

   Vào tháng Sáu, trời hôm nay thật trong xanh, những gì còn sót lại sau cơn mưa  làm khí hậu Florida mát dịu. Sáng sớm bãi biển Melbourne thật vắng , vài thanh niên trẻ chơi vượt sóng. Thầy Thích Pháp Thiện mãi miết theo dõi nhóm thanh niên đang lướt sóng. Là một thầy tu, tôi không biết thầy đang quán niệm về những gì ? Đời tu sĩ càng trãi qua  nhiều sóng gió,  chắc cũng không ít lần thầy té ngả như chàng trai lướt sóng kia.  
  Từng ngọn sóng dâng lên thật cao, rồi ập xuống, kéo theo đám thanh niên xuống nước, rồi họ lại ngoi lên tiếp tục lướt. Riêng với tôi nhìn cảnh tượng ấy, tôi chợt nghĩ cuộc đời của mình cũng thế. Tôi đã ngả biết bao lần rồi, tôi lại gượng đứng lên, cái ngả sau lại đau hơn cái trước, và tôi lại tiếp tục và cứ thế cho hết cuộc đời, mà mình đã học được bài học gì? Mình có đủ kiên nhẫn như những chàng trai lướt sóng đó, vẫn gang lì thách đố với biển cả.

Sau những lần vấp ngả
Ta học được những gì
Một lần thôi cũng đã...
tơi tả vì phân ly!






     Nhìn biển rộng mênh mông... mù mù phía chân trời , tiếng sóng ầm ì như đập vào nỗi khổ của chúng sanh. Tiếng chim hải âu kêu vang, từng đàn bay lượn trên không rồi đâm  nhào xuống như chiếc phản lực cơ. Mà đàn cá thì vô tư vẫn tự do bơi lội nhởn nhơ, nào hay mình đang làm mồi cho đám hải âu kia. Hải âu được mồi no bụng thì vô cùng sung sướng, còn cá mất đi thì đau đớn cảnh tử biệt, sanh ly. Cá kia còn không tránh được luật vô thường và vạn vật cũng không tránh được vô thường. Cũng như hạt cát dưới chân tôi đang tương tác lẫn nhau, để sinh ra và huỷ  diệt.







  Quanh tôi, trời xanh, mây trắng, biển bao la, gió, cát , tất cả như đang dao động, tôi cảm nhận được âm thanh hoà trong tiếng sóng biển. Và tôi thấy tôi trong biển và tôi như ngọn sóng kia, cứ mãi đi tìm biển mà không biết mình đang trong biển.
  Tôi như gã cùng tử, lang bạt giang hồ, đi nhiều nơi, đi nhiều chùa, tu viện, nhưng chưa tìm được môt nơi để dừng chân. Nhìn lại đoạn đường mình đi qua, tôi không nghĩ mình đủ sức để chịu đựng những giông bão đã tàn phá tan nát những gì tôi đã xây dựng, và tôi cũng như con dã tràng kia, lại tiếp tục xây lại lâu đài cát.
  Biển đã cho tôi một khái niệm về cuộc sống, phải có lúc thịnh lúc suy, có âm dương, có ngày, có đêm, cái gì thịnh quá thì bị tàn phá đi cho cân bằng với trời đất. Người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải có mọi thứ  tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến trong cuộc sống. Tôi nhìn thẳng  vào sự mất mát, đau thương bằng con mắt trí tuệ, tìm được sự giải thoát, trở lại sự an ổn cho tâm.
  Tôi đã làm được những điều tôi khát khao, trở thành nhân vật mà tôi mong muốn và tôi đã tìm được một nơi dừng chân, một nơi nương tựa tâm linh. Hoa Thức Tu Viện, một nơi  xa xôi, lánh xa ồn náo, căng thẳng. Chỉ có tôi với thiên nhiên, với  trời xanh, mây trắng, với rừng thông, với thú rừng, ngồi tỉnh lặng bên bờ hồ Tịnh Tâm ngắm sao mai lấp lánh dưới nước, nghe chim muông ca hát, thật yên bình, như từng bước chân chánh niệm trên đất Tịnh.
   Tôi dám bước vào vùng cô liêu tỉnh thức, thật hạnh phúc khi biết sống một mình. Hiện tại, bây giờ và ở đây! ( here and now).

                                               Viết tại Tu Viện Hoa Thức
                                           Bell thành phố sương mù- Xuân 2015










Biển và tôi

Tôi thấy tôi trong biển
Biển thấy biển trong tôi
Sóng mãi đi tìm biển
Tìm thôi suốt cả đời!

Tôi thấy tôi trong đất
Đất thấy đất trong tôi
Sống với tâm chân thật
Mắt thương nhìn cuộc đời!


Tôi thấy tôi trong nắng
Nắng thấy nắng trong tôi
Biển cùng một vị mặn
Hương vị giải thoát thôi!

Tôi thấy tôi trong gió
Gió thấy gió trong tôi
Mai này thân cũng bỏ
Cát kia cũng luân hồi! 


Bell Thành phố sương mù 
Đông 2015



Dấu hỏi con ốc sên

Ta không là gì cả
Nhưng ta là tất cả
Trăm năm trước ta là ai?
Trăm năm sau ai là ta?

Như dấu hỏi con ốc sên
Nằm trong võ ốc gọi tên bốn mùa
Mặc cho cát lấp, sóng lùa
Trôi Nam, qua Bắc đong đưa phận mình
Sóng đưa ghé lại Biển Tình
Nghe chừng trên sóng lời kinh ru buồn
Mãi mê ốc bỏ cội nguồn
Thì ra tất cả vô thường thế thôi
Rồi mai trong cõi luân hồi
Mượn hồn nên ốc nổi trôi dật dờ
Nằm trên bãi cát chơ vơ
Mà con dấu hỏi vẫn mờ mịt xa...
Gió mưa, kẻ đến, người qua
Lắng nghe tiếng sóng lòng ta  đang gào....


 Coco Beech - 2013







Niềm đau của cát

Cát mềm ôm gót chân son
Phơi mình dưới ánh trăng tròn chơi vơi
Nhìn lên sao rụng giữa vời
Chân xưa mù khuất nên đời quạnh hiu
Cát nằm bãi vắng buồn thiu
 Trăng khuya lạc lõng cô liêu đêm gầy
Đêm này thiếu một vòng tay
Hương xưa bay mất còn đây cát rời
Cát nằm thoai thoải gọi mời
Triều dâng sóng vỗ tan rồi ước mơ
Cát luồn đón gót chân thơ
Bao người ghé lại hững hờ rồi qua
Sóng cuồng tan tác rừng hoa
Cát luồn từng ngón chân ngà chưa quen
Cát mềm đón gót chân em
Nửa hồn phiêu bạt nửa nhen nhúm sầu
Nghìn xưa nối tiếp nghìn sau
Cát đau phận cát người đau phận người
Nhìn lên sao rụng giữa vời
Chân xưa mù khuất nên đời quạnh hiu...

Xứ biển Florida 95




Hai vì sao lạc

Có hai vì sao lạc
Buồn rơi vào mắt em
Rừng Thu nai ngơ ngác
Lạc loài ánh sao đêm!

Có hai vì sao lạc
Buồn rơi vào mắt anh
Một đời ta mất mát
Chút ân tình mong manh!

Có hai  vì sao lạc
Bỗng rơi vào vườn Thu
Vẳng bên sông tiếng hát
Của đêm nào buồn ru!

Có hai vì sao lạc
Rụng ở cuối trời quên
Đá vàng rồi cũng nát
Nghìn nhánh sầu mông mênh...

Xứ biển Florida 94





Biển Tình dậy sóng

Còn mình tôi ở lại đây
Còn bao tiếc nhớ còn đầy nhớ thương
Còn lại đây những con đường
Ngày nao chung lối vui buồn có nhau
Còn mình tôi với khổ đau
Bóng mây hạnh phúc thoáng mau qua đời
Nhìn trăng... trăng bỗng ngậm ngùi
Nhìn sao... sao cũng lặn rồi giữa đêm
Còn đây sáng nhớ, chiều quên
Biển Tình dậy sóng lênh đênh mây mù
Người về... về với thiên thu
Còn đây lạnh vắng hoang vu trong hồn!

                Ôn Lan thành 
          Thu 07







Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển

Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển
Chiều miên man lòng tôi cũng miên man
Bỗng chạnh nhớ hôm nao mình đưa tiễn
Buồn ly tan trăng nước cũng lỡ làng!

Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển
Em không còn kỷ niệm vẫn còn đây
Nắng dần tắt  trên đôi bờ cát huyễn
Người xưa đâu mình tôi lạnh phương này?

Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển
Tiếng sóng buồn xoá dấu vết chân qua
Chim rũ cánh bên kia bờ đất Hứa
Biển ngậm ngùi còn lại chỉ mình ta!

Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển
Lẻ loi buồn như một cánh hải âu
Nghe Biển Nhớ vọng về từ quá khứ
Người về đâu, còn tôi lại về đâu?

Ngày trở lại chỉ còn tôi với biển
Nắng ngập ngừng tiếng sóng vỗ lao xao
Bước vội vã đò tình đà lỡ chuyến
Biển ngậm ngùi thương quá nửa đời sau!!!...

Bell thành phố sương mù -
Đông 2014









Chữ cuối cho Thu

Lá vàng khô miên man buồn vạt nắng
Gom mãnh đời hoang vắng gửi vào Thu
Ta nhóm lửa hong đời không đủ ấm
Gió thở dài... dao động nước hồ Thu!

Hạ vừa đi... Phượng tàn phai nét ngọc
Trăng mơ màng hương lạnh ghé vườn Thu
Hình bóng cũ đượm buồn thời dĩ vãng
Mây hững hờ bàng bạc trãi trăng Thu !

Thơ ở đâu? Người xưa vừa trở lại
Lỡ hẹn hò vỡ mộng tím chiều Thu
Con đò nhỏ nửa đời không bến đổ
Giòng sông buồn bãng lãng bóng mây Thu !

Tờ giấy mỏng vàng hoe buồn số phận
Vết mực nhoà e ấp một trời Thu
Suối róc rách mơ màng như tiếng gọi
Nai lạc đàn ngơ ngác giữa rừng Thu!

Tháng như mây... ngày đi trong hối hả
Hồn chiêm bao lá khép mộng sầu Thu
Thu lại đến... Thu đi gieo tiếc nhớ
Rừng chợt vàng thay  lá  nhớ về Thu...

Chùa Báo Ân- 5-4-2007





Chợt thấy mưa buồn trên lá Thu

Cuốn theo làn sóng rừng người ấy
Người về đâu? Ta lại về đâu?
Tình như ảo ảnh tìm đâu thấy
Cuộc vui nào rồi cũng qua mau

Bài hát sang ngang buồn ray rức
Phố đông người sao bỗng quạnh hiu
Chuông cảnh tỉnh nhưng người chưa thức
 Mưa chưa qua vườn cũ tiêu điều

Bên kia góc phố người bước vội
Nghe tiếng ai cười sao chẳng vui
Người đã hẹn nhưng người chẳng tới
Nắng chưa sang chiều đã ngậm ngùi

Tàu đã xa rồi ngày chẳng đợi
Đời chưa say người đã say nhừ
Sang thăm biển...  biển sầu vời vợi
Chợt thoáng mưa buồn trên lá Thu! 

Venice Beach CA -Thu 97





Biết mai còn ai không

Người đi sầu muôn lối
Biển Nhớ... nhớ khôn nguôi
Trùng dương lên tiếng gọi
Biển Sầu... sầu chơi vơi...

Người đi buồn da diết
Kẻ ở nhớ ngập lòng
Hai phương trời cách biệt
Buồn như sáo sang sông

Người đi buồn vời vợi
Nói gì phút chia ly
Ngày vui thì chưa tới
Ngày buồn thì chưa đi

Người đi mang tâm sự
Buồn như buổi sang Đông
Ngày về thăm bạn cũ
Biết  mai còn ai không?

Atlanta 27-3-2002




Sanford Lasner ( Giác Viên) 
Nha Trang 1969

Chuyện tình không biên giới

Mình hai đứa gặp nhau trong khói lửa
Cùng dở dang ta kết bạn tâm tình
Chuyện nợ duyên hai đứa mình chẳng hứa
Biết ta còn sống sót sau chiến chinh!

Tôi với anh không nói cùng ngôn ngữ
Anh phương Tây đời Do Thái lưu vong
Đời binh nghiệp đi khắp cùng hoàn vũ
Đời lính  nghèo cạn túi chỉ tay không !

Tôi với anh cách nửa vòng trái đất
Kẻ thì nghèo người sạch túi lang thang
Với người yêu cuộc tình sau đã mất
Còn lại gì chỉ đau khổ riêng mang!

Tôi với anh hai đứa cùng hoàn cảnh
Cảm thông nhau bởi chung kiếp lưu đày
Chung số phận với nỗi niềm cô quạnh
Mà niềm đau chất ngất tháng năm dài...

Mình chia xẻ buồn vui đời lưu lạc
Mà thăng trầm hai đứa vẫn còn nhau
Chia cay đắng, chia niềm đau mất mát
Chia ngọt bùi, chia vinh nhục khổ đau!

Tôi viết lại chuyện tình không biên giới
Đẹp như thơ tựa trăng sáng mơ màng
Hơn ba mươi năm mình cùng chung lối
Đời lang thang nương tựa ánh đạo vàng!

Mình hai đứa trầm luân đời gió bụi
Mà nợ duyên... duyên nợ tự kiếp nào
Duyên đã hết chẳng còn chi tiếc nuối
Nợ xong rồi thôi chẳng hẹn kiếp sau!

Mùa Vu Lan 2006





Chuyện nắng mưa

Có vui thì có lúc buồn
Nắng, mưa là chuyện bình thường thế gian
Có họp thì có lúc tan
Lúc vui hạnh phúc, khi mang luỵ phiền
Lúc thì đầy bạc đầy tiền
Lúc thì sạch túi đảo điên khôn cùng
Mới vừa nhấp chén tương phùng
Chưa vui sum hợp bỗng dưng đôi đường
Đêm qua vừa mất người thương
Nợ, duyên đã dứt đoạn trường ai hay
Lúc vơi thì có lúc đầy
Bơ vơ giữa thế gian này mình ta
Lúc gần thì có lúc xa
Nắng mưa, mưa nắng giao hoà giữa đêm
Lúc hờn dỗi, lúc ấm êm
Như mưa với nắng cho em đợi chờ
Nắng mưa đến thật tình cờ
Dấu than, dấu chấm ơ hờ sang trang
Lúc thư thả, lúc vội vàng
Vài tia nắng nhạt muộn màng ngoài song
Lúc thì có, lúc thì không
Từng đêm thao thức nhớ mong bạn đời
Ta đi tìm tứ thơ rời
Bài thơ đứt đoạn buồn ơi là buồn !!!...

Bà Rịa Hè 2008






Quê tôi

Quê tôi mưa nắng hai mùa
Có ngôi đình cổ có chùa thân thương
Quê tôi Bà Rịa, Long Hương
Nhớ sao là nhớ xạ trường năm xưa
Còn đâu những tiếng vui đùa
Còn chăng là những âm thừa đâu đây
Nhớ ai Xóm Lưới hao gầy
Thương ai Xóm Đạo đêm ngày nhớ mong
Quê tôi Xóm Cát, Xóm Đồng
Sông Hàng đổ xuống đục dòng sông Dinh
Xóm Lăng, chợ cũ, Xóm Đình
Long Điền, Long Lễ quê mình mến yêu
Lối xưa xe cộ dập diều
Qua cầu Thủ Lựu nhớ nhiều em tôi
Dù cho lưu lạc nổi trôi
Tình quê mộc mạc muôn đời khó quên!

Xứ biển  Florida 2008






Lời cuối

Trả đời giọt nước mắt đau
Để lòng thanh thản đi vào thiên thu
Hận kia trả lại kẻ thù
Trả đời nô lệ làm mù đời ta
Xác này trả lại mẹ cha
Chỉ đôi giây nữa làm ma lạc loài
Tiếc chi một xác thân này
Quá nhiều nghiệp chướng đoạ đày bao năm
Trả ai lại những hờn căm
Mặc đời vùi dập xác nằm nơi đâu
Trả đời giọt nước mắt đau
Để lòng thanh thản đi vào thiên thu...

Xứ biển Florida -Hè 94






Còn chỉ mình ta thôi

Người vốn ưa nhan sắc
Lắm kẻ luỵ vì tình
Dù đó đây đối mặt
Mấy ai hiểu được mình! 

Người đem cân tình nghĩa
Kẻ so đo vốn lời
Oan khiên từ muôn phía
Luỵ phiền vây lấy tôi!

Biết ai thù, ai bạn?
 Ai tri kỷ, tri âm
Chuyện người đem rao bán
Làm vấn đục hoa tâm!

Người đi đời thương tiếc
Kẻ ở nhớ ngậm ngùi
Hạnh phúc bay mất biệt
Còn chỉ mình ta thôi!

Marietta GA-28-12-2003





Con thuyền Định Mệnh

Cũng liều nhắm mắt đưa chân
Mặc cho Định Mệnh số phần đẩy đưa
Trời mù mờ kỷ niệm xưa
Góc đời hoang phế tình vừa xanh xao
Qua phà nước cuốn chảy mau
Hoa trầm đáy nước sông sâu hoa chìm
Ảo hư người vẫn đi tìm
Vết đau thương tích lã mềm rừng thương
Ngả rồi sau một đường gươm
Qua cầu mới biết đoạn trường là đây
Cùng liều duyên số rủi, may
Con thuyền Định Mệnh chở đầy oan khiên !!!...

Xứ biển Florida - Thu 95







Đêm tái ngộ
(viết về Y Sĩ ĐẶNG VĂN NHƠN
Tiểu Đoàn 3 Dù)

Đêm nay tái ngộ cùng chàng
Tay anh làm gối, tóc đan tơ tình
Tình Yêu mầu nhiệm hồi sinh
Đôi môi nồng ấm chúng mình tìm nhau
Đêm nay quên hết thương đau
Mừng đêm tái ngộ em trao cuộc đời
 Ngoài kia mưa bão tan rồi
Có chàng bên cạnh ru lời ái ân
Trăng thương dọi xuống cõi trần
Áo tình em dệt ân cần trao tay
Nằm chung nệm đất đêm nay
Uống chung bát nước mình say mộng lành!

Atlanta- 2000





Em không còn tin nữa
(viết cho con)

Em không còn tin nữa
Những câu nói đẩy đưa
Toàn những lời gian dối
Lệ nhoà áng thơ xưa!

Em không còn tin nữa
Lời ong bướm điêu ngoa
Bữa qua mình hai đứa
Bữa nay tình bỗng xa...

Em không còn tin nữa
Bài thơ tình anh đưa
Trả lại lời anh hứa
Tan rồi giọt nắng trưa !

Em không còn tin nữa
Ai gây tình ly tan
Tình bay qua khung cửa
Sầu tím bờ nhân gian !

Em không còn tin nữa
Sao nở phụ tình nhau
Bốn năm duyên hương lửa
Giờ chỉ còn thương đau !!!...

Xứ biển Florida- Thu 92







Đời là bi hài kịch

Ta trốn tránh như một tên tử tội
Sợ loài người sợ bóng tối vây quanh
Đêm ba mươi tối trời không thấy lối
Người cuối sông, ta lạc tới đầu gành!

Người tìm đến gây thành cơn giông bão
Rừng hoang sơ, muôn thú chết tội tình
Tan nát hết loài kỳ hoa dị thảo
Chiếm được gì,  hay sát hại sanh linh!

Suốt một kiếp người gây nhiều tột lỗi
Cuối cuộc đời chưa sám hối chuyện xưa
Bởi sân si nên gây ra nông nổi
Người vẫn đi trên gian dối lọc lừa!

Ta xa người hơn nửa vòng trái đất
Cuộc tình hờ giết chết tuổi hoa niên
Nét diễm xưa một thời thôi đã mất
Lắm tội tình bởi hai chữ nợ duyên !

Nước từ biển chảy về sông vẫn đục
Lửa si cuồng làm mờ cả lương tâm
Gây nhân đắng mà quên trồng cội phúc
Tâm bỗng mù vì chất chứa hờn căm !

Nếu biết trước chuyện hên xui, may rủi
Chuyện ly tan ai biết trước mà ngờ
Nơi góc biển oan khiên còn đeo đuổi
Vắt tim mình đem lệ đổ vào thơ !

Con chim nhỏ trong lồng mang thương tích
Vết thương đời nhức buốt đến ngàn sau
Suy gẩm lại đời là bi hài kịch
Mà vở tuồng đoạn cuối bỗng hư hao !!!...

Xứ biển Florida- 95






Đã qua cơn biển động

Ta như con ốc nhỏ
Mãi giam đời quạnh hiu
Biển ru bài kinh khổ
Giây oan rối trăm chiều!

Ta quay cuồng trong bão
Tan tác giữa phong ba
Hồn chông chênh mộng ảo
Đau vùi một sát na !

Trái tim mang thương tích
Kiếm tìm hạnh phúc xưa
Rừng thương còn xa tít
Biển Nhớ buồn đong đưa !

Đã qua cơn biển động
Những thâm tình hư hao
Thăng trầm trong cuộc sống
Thị vị hoá  khổ đau!

Vũng Tàu- Xuân 2001







Chiều đi

Chiều đi... chiều ghé qua sông
Nắng mưa bỗng hiện cầu vồng bắt ngang
Chiều đi ghé cánh đồng vàng
Bên bờ lau sậy chiều hoang lạnh đầy
Chiều đi ghé lại luống cày
Ruộng phèn, nước đục dạn dầy  nắng mưa
Tiêu buồn trầm bỗng nhẹ đưa
Chuông chùa vang tiếng nắng lưa thưa buồn
Chiều đi ghé lại đầu nguồn
Chao bay mấy cánh chuồn chuồn ngoài nương
Chiều đi ghé lại cầu sương
 Thấy người lao nhọc mà thương dân nghèo
Chiều đi bếp lửa chợt reo
Hắt hiu vàng đám dây leo bên rào
Bên bờ cỏ rối thêm cao
Chiều đi hiu quạnh xanh xao lối mòn...

Marina Delrey CA- 97





Bóng vô thường

Buổi sáng nhìn hoa nở
Thuỷ Tiên dáng yêu kiều
Hoa nhìn đời bở ngở
Rồi tàn trong hắt hiu !

Sáng ra chim lìa tổ
Bay khắp bốn phương trời
Ngoài kia mưa vẫn đổ
Phù du một kiếp người !

Sáng ra thăm biển cả
Nghe tiếng sóng ru buồn
Bên gành hoa trắng quá
Một loài hoa không hương !

Sáng ra thăm Biển Nhớ
Bâng khuâng nước xa nguồn
Sóng sô bờ cát lở
Đá trơ mặc sóng cuồng !

Sáng ra đi dạo phố
Gặp người phu quét đường

Lá niệm bài kinh khổ
Đâu đây bóng vô thường !

Sáng ra thôi trang điểm
Soi gương tỉnh mộng rồi
Bụi trần thôi đã nhiễm
Rửa hoài bụi chửa trôi...

Venice Beach Cali- 98






Ai về xứ Huế

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi Huế đẹp Huế mơ
Hương Giang trăng nước bơ vơ
Thương hoài chiếc nón bài thơ năm nào !

Có ai về xứ Huế
Mây giăng buồn phủ kín cố đô
Bây chừ em ở nơi mô?
Đường chiều nhạt nắng lối vô nội thành !

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi khu phố Đông Ba
Đường về Thượng Tứ còn xa
Nam Giao nắng đổ nhạt nhoà đường mây !

Có ai về xứ Huế
Vân Lâu buồn vẳng khúc nam ai
Mập mờ như bóng Liêu Trai
Tràng Tiền áo trắng chợt bay qua cầu !

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi Đồng Khánh  chiều nay
Thư xưa nét mựa đã phai
Sầu lên tóc rối bàn tay héo gầy !

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi Thôn Vỹ chiều mưa

Đắng cay chén tiễn chén đưa
Nhớ nhung còn mãi người xưa đâu rồi ?

Có ai về xứ Huế

Thăm dùm tôi quê cũ dấu yêu
Hồi chuông Thiên Mụ ban chiều
Sầu lên Biển Nhớ gợi nhiều tiếc thương !

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi trăng nước sông Hương
Tôi xin gửi nhớ gửi thương
Giang hồ phiêu bạt bước đường lưu ly !

Có ai về xứ Huế
Thăm dùm tôi rặng núi Ngự Bình
Người ơi thôi lỡ cuộc tình
Hương Giang còn đó bóng hình xưa đâu?
Tràng Tiền đã gẩy nhịp cầu
Nhớ thương về Huế đong sầu vào tim !!!...

Xứ biển Florida 87






Dừng chân bên bờ suối

Dừng chân bên bờ suối
Êm êm tiếng nước reo
Lớp bụi đường ta phủi
Đâu đây lá bay vèo...

Dừng chân bên bờ suối
Dòng nước chảy trong veo
Đầu gành hay bãi cuối
Quanh co dưới chân đèo !

Dừng chân bên bờ suối
Trên vách đá cheo leo
Đá xanh rêu hờn tủi
Chiều buồn lá rơi theo...

Dừng chân bên bờ suối
Nghe tiếng nước hoà ca
Núi non chừ mấy tuổi
Sao trẻ mãi không già ?

Maggie Vallley N-C 6-6-95






Giận anh

Giận anh tốn tiếng hao hơi
Tại em lỡ dại anh lời mãi thôi
Giận anh em chỉ thiệt thòi
Làm hoà mai mốt lại đòi nọ kia
Giận anh ranh giới em chia
Như sông Bến Hải phân lìa hai nơi
Bướm ong chót lưỡi đầu môi
Trăm hoa mến chuộng rước mời về dinh
Nhà thơ mang tiếng đa tình
Lắm mai nhiều mối trăm nghìn đường yêu
Hồng đi Lan đến dập diều
Mai thì ngõ trước Đào nhiều lối quanh
Chiều qua bỗng được thư anh
Em mừng nên mới xé nhanh vội vàng
Vài câu xin lỗi muộn màng
Trang thư chỉ có vài hàng lưa thưa
Trách anh cho lắm cũng thừa
Nghĩ chơi anh đó cho chừa từ đây
Phân bua mõi miệng rầy tai
Tánh nào tật nấy đã chai lì rồi
Giận anh tốn tiếng hao hơi
Tại em lỡ dại anh lời mãi thôi !


xứ biển Floroda- Hè 94





Lầm

Mẹ lầm chọn rể họ "Lưu "
Áo quần hào nhoáng bày mưu gạt lường
Làm sao thương được mà thương
Như con ma đói nằm chương giữa nhà
Mẹ lầm đem gả chồng già
Chẳng ngờ gặp kẻ gian tà bướm ong
Tưởng rằng chọn bến nước trong
Nào hay nước đã đục dòng từ lâu
Mẹ lầm chọn đúng mùa Ngâu
Rể kia tang mẹ trên đầu còn mang
Buộc con vào mối dây oan
Nghe chăng mẹ hỡi tiếng than xé lòng
Mẹ lầm chọn phải tấm chồng
Ăn lường, chơi chạy bưởi bòng trăng hoa
Chọn lầm chồng của người ta
Bởi sông lạc hậu đẻ ra giống này
Đã quen mặt dạn mày dầy
Miệng thề dẹo nhẻo có ngày mắt eo
Hứa hoài thôi đã mấy keo
Như con đỉa đói cứ đeo cẳng cò
Thạch Sùng chắt lưỡi thêm lo
Nửa đi, nửa ở đắn đo trong lòng
Lỡ lầm từ buổi sang sông
Hận kia đem rửa biển Đông chưa vừa !!!

Xứ biển  Florida 95





Đục dòng Biển Nhớ

Với người tôi lỡ thọ ân
Chưa đền đáp được nên bâng khuâng hoài
Nghĩ mình chưa phụ lòng ai
Nở nào lời độc hơn loài hổ mang
Vì đâu người buộc giây oan
Xem tôi như một món hàng trao tay
Đục dòng Biển Nhớ chiều nay
Biển đi chẳng hẹn một ngày về thăm
Đã qua rồi mười bảy năm
Biệt ly nước mắt khôn cầm xót xa
Nỗi niềm tủi nhục trong ta
Theo dòng Biển Nhớ trôi qua Biển Sầu
Nước dơ muôn phía đục ngầu
Đau lòng Biển Nhớ qua cầu nước trôi
Lỡ tay chén vỡ tan rồi
Nước kia khó hốt lỡ lời khó xin
Âu Cơ mình vốn đệ huynh
Cùng chung dòng máu đâu tình đồng hương?

Xứ biển Florida Hè 94






Diễm Chi Nina Kim (1962-1998)

Hồng Nhan bạc mệnh
(viết cho con)

Chỗ nằm con vẫn còn đây
Chiếu chăn còn đó đêm ngày chờ con
Con ơi hiếu đạo chưa tròn
Cớ sao bỏ mẹ héo mòn nhớ thương
Biết rằng đây cõi vô thường
Cớ sao ta vẫn đau buồn thế ni
Biết rằng sanh ký tử quy
Mà sao ta vẫn lâm ly giọt sầu
Mẹ ở đây, con ở đâu?
Có nghe chăng tiếng kinh cầu từng đêm
Trời già sao nở ghét ghen
Hồng nhan bạc mệnh ghi tên con rồi
Tiếng than kêu chẳng thấu trời
Chỉ vang vọng lại những lời bi thương
Con ơi lệ đắng canh trường
Thoáng qua đã mất xem dường chiêm bao
Quạnh hiu ngõ trước vườn sau
Nhớ con mà mẹ xót đau cả lòng
Chiều chiều mẹ vẫn chờ mong
Mà con biền biệt vẫn không thấy về !

Xứ biển Florida- Mùa Thu tang tóc 98





Sông Đuống

Anh muốn anh để lại
(Tưởng niệm anh Long Ân)

Anh muốn nhớ về anh
Một giòng sông buổi sáng
Có hạt sương mong manh
Rơi xuống đời phiêu lãng !

Anh muốn anh để lại
Một nét vẽ cuối đời
Cho nghìn sau mãi mãi
Sống vui một kiếp người !

Anh muốn anh sống mãi
Trong tâm thức bạn bè
Một tấm lòng rộng rãi
Một giòng sông đam mê !

Anh muốn anh để lại
Những tình cảm thân thương
Những tâm tình dàn trãi
Trong thơ giòng sông buồn!

Anh muốn anh để lại
Hạnh phúc với nụ cười
Một tấm lòng nhân ái
Rực rở một góc trời !

Atlanta- GA 2003




Chợ Đầm- Nha Trang

Chiều một mình qua phố

Phố chiều vạt nắng bơ vơ
Cô đơn ta bước hững hờ người qua
Kẻ khoe áo lụa quần là
Người khoe sắc thắm trăm hoa khoe mầu
Rộn ràng câu hỏi tiếng chào
Nha Thành lòng phố năm nào cũng vui
Chiều nay qua phố bùi ngùi
Buồn, thương, tiếc, nhớ những người dấu yêu
Nha Thành chợ tết dập diều
Nắng tàn hè phố buồn thiu góc đời
Phố chiều đông đúc rừng người
Đôi tay tình tự tiếng cười đắm say
Ta đi giữa phố lạnh đầy
Lạnh từ tim óc, lạnh gầy lối xưa
Sân ga bao kẻ đón đưa
Bâng khuâng nghe tiếng còi vừa rời ga
Chiều nay qua phố mình ta
Nghe đời hoang phế tình xa lối về!

Xứ biển Florida- Hè 96 




Hoa trầm đáy nước

Cũng liều nhắm mắt đưa chân
Mặc cho Định Mệnh số phần đẩy đưa
Trời mù mờ kỷ niệm xưa
Góc đời hoang phế tình vừa xanh xao
Qua phà nước cuốn chảy mau
Hoa trầm đáy nước sông sâu hoa chìm
Ảo hư người vẫn đi tìm
Vết đau thương tích lã mềm rừng thương
Ngả rồi sau một đường gươm
Qua cầu mới biết đoạn trường là đây
Cũng liều duyên số rủi may
Con thuyền Định Mệnh chở đầy oan khiên!!!...

Xứ biển Florida- Thu 95






Trường Sơn


Đời nô lệ

Cũng vì chữ hiếu tình qua
Kẻ vui thắng cuộc người sa lệ hờn
Hận này cao tựa Trường Sơn
Đêm nằm ác mộng từng cơn hãi hùng
Vướng câu cá khó vẫy vùng
Như chim gẫy cánh như hùm sa cơ
Đời nô lệ những xác xơ
Nuốt cay với đắng mà chờ thoát ly
Làm sao giữ được người đi
Giết đời tôi được ích gì cho anh
Đêm nằm nghe trống sang canh
Còn đêm nay nữa tình xanh nấm mồ!

Xứ biển Florida- Hè 96





Đời bỗng hư không

Ta còn ở lại thế gian
Để nhìn bao cảnh ly tan nát lòng
Đêm qua đời bỗng hư không
Mọi loài rồi cũng theo dòng tử sinh
Đêm qua nghe gió chuyển mình
Ta trong cõi tạm nghe tình vù bay
Ta còn ở lại cõi này
Niềm vui hao hụt buồn đầy không vơi
Bồng bềnh một áng mây trôi
Lỡ thời, lỡ vận đành thôi số phần
Hạnh phúc đến... đến thật gần
Bỗng tan như áng phù vân vội vàng
Ta còn ở lại thế gian
Để nhìn bao cảnh ly tan nát lòng!!!...

Xứ biển Florida- mùng 6 tháng 8 năm 1998




Bến cũ

Bên này gió núi xe da
Chiều qua bến cũ vừa xa một người
Bên này nhìn tháng ngày trôi
Trông về phương ấy bồi hồi năm canh
Bên này vẫn nhớ đến anh
Hai mươi năm lẻ thoáng nhanh qua thềm
Tình tan cũng tại vì em
Trẻ lòng non dạ nên đem bão về
Thuyền đi bến cũ lỗi thề
Vầng trăng thề nguyện chưa hề đổi thay
Người bên đó, ta bên này
Tàn rồi giấc mộng những ngày bên nhau!

Huntsville Hè 95



Đêm cuối cùng
(nhớ về y sĩ ĐẶNG VĂN NHƠN
Tiểu Đoàn 3 Dù)

Gặp chàng người lính Quân Y
Thương người lận đận nên đi chẳng đành
Nghe trăng nghe gió dỗ dành
Hãy quên hận tủi có anh đêm này
Trăng khuya thương dáng em gầy
Anh về đơn vị nghe đầy nhớ nhung
Còn đêm nay nữa cuối cùng
Gió gào trên vách trăng rưng rưng buồn
Khói bom che lấp người thương
Che phương trời cũ nẻo đường chiến chinh
Em về qua lối sông Dinh
Bụi mờ che khuất bong hình người thương!

Ôn Lan thành - Thu 99




Đảo tương tư

Chiều đi qua đảo tương tư
Thuyền tình vắng bóng đời hư hao rồi
Rồi mai ta sẽ xa người
Chẳng quay trở lại dù trời phong ba
Mùa Đông vàng võ đã qua
Thôi buồn mấy cội mi già hứng sương
Sáng mai ta sẽ lên đường
Bến nào chưa biết đâu lường rủi may
Đảo tương tư bảy năm dài
Đếm nghìn sao rụng đếm ngày tháng đau
Đếm chiều bảng lảng qua mau
Đêm năm táng tủi nghẹn ngào từng câu
Đảo tương tư lắm mây sầu
Ngày e nắng hạn đềm rầu mưa bay
Cũng đành lỡ một lầm hai
Còn hơn sống cảnh đọa đày bấp bênh
Bến này bão táp cuồng điên
Bảy năm ước mắt bước lên cõi hàn
Đảo tương tư vắng bóng chàng
Bên rào hoa dại giây oan tím đời
Đảo tương tư bỗng lẻ loi
Rụi tàn hết cội ô môi sau vườn
Cõi riêng toàn những chán chường
Vỡ rồi giấc mộng bình thường bữa nay
Nhà anh đó... nhà em đây
Cách giàn mướp đắng ngăn dây oan tình !!!...

Bà Rịa  năm 2000 





Cũng tới phiên ta

Mây vẫn bay mây quen đời phiêu lãng
Chở dùm ta năm tháng dấu phong trần
Xót xa đau những giòng sông khô cạn
Còn lại gì chỉ một thoáng phù vân !

Kìa những cánh chim Di trong bão tố
Ghé sông buồn than thở kiếp nhân sinh
Ai trẻ mãi không già không bệnh khổ
Thế gian này mù mịt bóng vô minh!

Kìa ngọn núi chỉ còn trơ những đá 
Những khu rừng tàn phá đến hoang vu
Ta nhóm lửa cho đời thôi lạnh giá
Sợi khói buồn thương quá kiếp phù du!

Kìa những chiếc lá xanh rơi lác đác
Chiều chia ly xao xác khóm tre già
Chuyện tử biệt đâu đợi người tóc bạc
Cõi đi về rồi cũng tới phiên ta !

Bà Rịa 20-4-05




Chợt thấy đời một thoáng phù du

Bạn thấy tôi buồn nên cứ hỏi:
-Bao giờ đằng ấy hết sầu Đông?
Vườn hoa nhà đó chưa cằn cỗi
Đừng để hoa kia phải lạnh lùng!

Bạn thấy tôi về thăm chốc lát
Tay cầm tay hỏi chuyện bâng quơ:
-Nếu như tình giờ đã nhạt
Đừng để ngày xanh rớt hững hờ!

Tình xa chưa đến xin đừng đợi
Đời còn vui chán lắm  cuộc chơi
Hạ vẫn chưa về Đông chưa tới
Để tháng năm trôi phí cả đời!

Bạn ngõ lời thêm câu chúc:
-Mong rằng đằng ấy thấy mùa Xuân
Gặp người vừa ý xây hạnh phúc
Đừng bận tâm hoài chuyện nghĩa nhân!

Ôn Lan thành Thu 98




Cám ơn cõi tạm dung

Tôi xin đa tạ cùng người
Cho tôi cơm áo cho đời tự do
Cảm ơn đất Hứa đã cho
bình an hạnh phúc ấm no bao ngày
Lòng nhân đạo, mở vòng tay 
Cứu người chìm nổi đoạ đày lầm than
Ơn người suốt kiếp cưu mang
Ơn đời vay mãi sao an trong lòng
Ơn anh em trả chưa xong
Ơn em rộng thể biển đông vô bờ
Cảm ơn xin cảm ơn thơ
Thay tôi bày tỏ ước mơ cuối cùng
Xin cảm ơn cõi tạm dung
Bao năm đùm bọc sống chung một giàn
Rồi mai tôi bỏ thiên đàng
Trở về hạ giới ngỡ ngàng biết bao!!!...

Ôn Lan thành 99



Ga chiều

Chia tay kẻ ở người đi
Phượng sầu lưu luyến thầm thì tiễn đưa
Ga chiếu nhạt nắng lưa thưa
Tầu qua nghìn chuyến đường xưa lạnh đầy
Gia Long đường vắng hao gầy
Ga chiều lặng lẽ nhìn ngày tháng qua
Mai này ai lại tiễn ta
Con tầu mệt mỏi sân ga lạnh lùng
Nha Trang nỗi nhớ khôn cùng
Nửa hồn để lại chập chùng chiều phai
Ga chiều bao kẻ chia tay
Tiếng tầu xầm xập kéo dài lê thê...
Duy Tân lối cũ ta về
Ngậm ngùi bước nhỏ bên lề cuộc vui
Đường về cư xá lẻ loi
Buồn khua vạt nắng chiều rơi ngập ngừng...

Ôn Lan thành- Hè 96




Xin đừng hẹn kiếp sau

Sau những lần mất mát
là chuỗi ngày tiếc thương
Những mảnh tình tan tác
bay bay khắp nẻo đường...

Sau những lần tan vỡ
là chuỗi ngày thương đau
Biển Tình buồn muôn thuở
Kiếp này ta mất nhau!

Sau những lần bão nổi
là chuỗi ngày lầm than
Tại lòng người thay đổi
Trách chi tình sang ngang!

Sau những lần lầm lỡ
là chuỗi ngày ăn năn
Với người ta còn nợ
nhiều như cát sông Hằng!

Sau những lần trắc trở
là chuỗi ngày lao đao
Biển ru hoài muôn thuở
Xin đừng hẹn kiếp sau!

Atlanta Hè 2001



Xa vắng

Từ ngày anh xa vắng
Vườn cũ thôi nở hoa
Dù trời mưa hay nắng
Trong em lệ vẫn nhoà !

Từ ngày anh xa vắng
Buồn vui với trăng sao
Còn lại đây sầu đắng
Chết nửa hồn thương đau !

Từ ngày anh xa vắng
Trăng nước chừ bơ vơ
Cơn bão đời chưa lắng
Buồn ơi đến bao giờ !

Từ ngày anh xa vắng
Em qua đó một mình
cài lên vòng hoa trắng
Để tang cho cuộc tình !

Huntsville- Hè 95




Gương vỡ tình tan

Tiếc mình chẳng phải sát nhân
Sợ lây dòng máu sợ gần người gian
Lời ai nghe bỗng kinh hoàng
Như cơn địa chấn vỡ ngàn mạch tim
Bảy năm chợt vỡ oan khiên
Ta trong mù tối triển miên không ngừng
Nước lìa cội... chim xa rừng
Đau từ cọng tóc nhức từng đốt xương
Vỡ rồi như một tấm gương
Tình tan từng mảnh cuối đường rong rêu
Với người oan trái quá nhiều
Bảy năm máu lệ tiêu điều đời ta
Chíng người lừa dối điêu ngoa
Đã đem sóng gió đưa qua cõi này
Món hàng người đã trao tay
Nước kia đã đổ hốt đầy được đâu!

Ôn Lan thành 96



Hồ Ly lưu niệm
(mến gửi nghệ sĩ QUANG MINH với tâm rình đồng điệu)


Mình nghèo... nghèo bạc nghèo tiền
Với thơ giầu những muộn phiền khổ đau
Hoạ thơ mình hiểu lòng nhau
Hồ Ly lưu niệm thơ trao tâm tình
Vần thơ mến gửi Quang Minh
Dù chưa hội ngộ nhưng mình cảm thông
Giọng ngâm thổn thức não lòng
Buồn lên kỷ niệm chất chồng sầu thương
Kíp phù sinh, bóng vô thường
Hợp tan... tan hợp xem dường chiêm bao
Thơ em từng chữ nghẹn ngào
Thơ anh mộng mị tình hao hụt rồi
Mưa sa gió táp tơi bời
Chao ôi hệ luỵ cõi người bơ vơ
Chúng mình tìm đến cõi thơ
Hoà trong lệ đắng tình hờ thế nhân
Với người thơ vẫn ân cần
Với đời nhơ đục trầm luân sá gì
Cõi riêng anh có "Hồ Ly"
Ấp yêu từng chữ thầm thì thơ say
Mượn thơ tâm sự giải bày
Thôi thì xin trả kiếp này cho xong
Dập vùi mấy trận cuồng phong
Hồ Ly oằn oại nghìn vòng oan khiên
Với thơ mình có chút duyên
Buồn đau cứ tới triền miên qua đời
Kiếp này thôi đã nổi trôi
Kiếp sau chẳng hẹn người ơi đừng chờ!

Ôn Lan thành- 98


Đối diện

Ngồi đây ta đối diện người
Cúi đầu người tỏ mấy lời ăn năn
Với người chỉ có nhục nhằn
Bao năm cách biệt còn hằn vết đau
Ngồi đây ta đối diện nhau
Nhìn trong ánh mắt nghìn câu ân tình
Đêm qua đối diện với mình
Bóng đen mưa bão như hình đã tan
Đêm nay đối diện cùng chàng
Gấm nhung trãi lối địa đàng nở hoa
Vườn hạnh phúc có đâu xa
 Trời trong mây tạnh nắng pha sắc hồng
Ngồi đây đối diện cùng chồng
Thấy mùa thu tới mà lòng bâng khuâng
Đến đây ta đã hoá thân
Thì thôi xin trọn nghĩa ân kiếp này
Lương duyên lỡ một lầm hai
Chưa vui sum hợp chia tay đến rồi
Dừng chân đối diện với đời
Ngọt bùi cay đắng ta thời nếm qua
Soi gương ta đối diện ta
Thấy chừng xa lạ tưởng là đang mơ
Giật mình nhìn lại ngẩn ngơ
Đâu người thôn nữ ngây thơ năm nào
Ngồi đây nghe sóng biển gào
Qua vùng Biển Nhớ trăng sao ngỡ ngàng
Chiều nay đối diện Nha Trang
Buồn vương cổ tháp tiếng than ma Hời
Ngoài kia hoa biển tả tơi
Trong này lầu cát rã rời còn đâu
Dừng chân nghe cố đô sầu
Tràng Tiền gẫy mất nhịp cầu yêu thương
Về đây đối diện cùng Hương
Trả anh lại những nỗi buồn không tên
Dừng chân nơi cuối trời quên
Giọt sầu cô đọng buồn len vào hồn
Về đây đối diện Sàigòn
Ta thôi cúi mặt chẳng còn âu lo
Qua đây nghe gió dặn dò
Hãy qua đối diện con đò nghiệp duyên!

Venice Beach- Cali 98



Ép duyên

Mẹ ơi sao nở ép duyên
Để con ôm trái sầu riêng một mình
Đem cân bên nhẹ chữ tình
Nặng bên chữ hiếu thêm nghìn chữ đau
Lọc lừa từ buổi sơ giao
Mê lầm bởi tiếng ngọt ngào êm tai
Vợ chồng hai chữ mỉa mai
Chữ thương đắng ngắt mà cay chữ thù
Mầm oan gieo hạt kể từ
Sổ đời oan trái tim mù hư hao
Bên bờ hận oán thêm cao
Con đau tủi nhục mẹ nào biết đâu
Mẹ ơi trời chuyển mùa Ngâu
Ngoài kia mưa bỗng giăng sầu chiều nay
Mẹ vừa giết tuổi thơ ngây
Con trong biển khổ đoạ đày tháng năm!

Bà Rịa  2001


Không thể dối lòng

Trong lòng ta đang ghét
Làm sao mà nói yêu
Dù đem ta ra giết
Đàng thôi chứ chẳng chìu !

Trong lòng ta mù mịt
Như một bão chiến trường
Đó với đây thù nghịch
Làm sao mà nói thương !

Người cứ gây giông bão
Lạm dụng nghĩa vợ chồng
Ta nhận mình lỗi đạo
Bởi đây chẳng dối lòng !

Trong lòng ta tự hỏi:
-Có phải mẹ ta không?
Trời lặng thinh chẳng nói
Mây nước buồn mênh mông...

Chiều chiều trông quê mẹ
Càng nhớ càng đau lòng
Đời trăm nghìn lối rẽ
Tìm hoài bên nước trong !

Trong vũng lầy tuyệt vọng
Hồn phách cứ dật dờ
Ta nhìn ra trời rộng
Mà mơ đời tự do...

Bà Rịa 2001



Xin đừng mơ ước

Xin người đừng ước đừng mơ
Hoa kia có chủ đừng chờ uổng công
Đời anh nghiên bút chưa xong
Xin đừng vương vấn tơ lòng mà chi
Xin đừng ôm lấy tình si
Sẽ mang khổ luỵ ích gì cho anh
Có mơ nhưng mộng chẳng thành
Sợ anh liên luỵ chẳng đành làm ngơ
Đó đây ngăn cách ngăn bờ
Nỗi lòng khó tỏ qua tờ thư trao
Xin đừng tính chuyện mai sau
Biết ra anh sẽ thêm đau riêng mình
Hỡi người bạch diện thư sinh
Xin đừng nói chuyện ân tình người ơi
Thuyền kia đã có bến rồi
Tại anh lỡ chuyến nên đời cô liêu !

Ôn Lan thành 96




Bài toán đời

Cơn mưa rào nhiệt đới
Nắng gay gắt như thiêu
Quán trưa người chợt tới
Tình đau vỡ trong chiều !

Chiều một mình qua phố
Buồn rơi phiếm tơ chùng
Ta đi tìm đáp số
Bài toán đời rối tung !

Đáp số tìm cứ thiếu
Trái tim chẳng nhịp cùng
Người cố tình chẳng hiểu
Ta chẳng lòng thuỷ chung !

Bài toán đời khó giải
Cộng, trừ chia chửa ra
Xe buồn đời phế thải
Đời buồn tình phôi pha !

Bà Rịa 2002




Cõi buồn riêng ta

Ngày đi còn mẹ còn con
Ngày về mất hết chỉ còn mình tôi
Rồi mai trong cõi luân hồi
Biết ta còn gặp lại người dấu yêu ?
Rồi mai bóng ngã xế chiều
Một thân một bóng quá nhiều gió sương
Cõi ta bụi cát vô thường
Nghĩa tình ân nặng cõi buồn riêng ta !

Ôn Lan thành 99



Xin cảm ơn

Xin cảm ơn cõi tạo dung
Bao năm đùm bọc sống chung một giàn
Cảm ơn thành phố Ôn Lan
Bao năm ta đã cưu mang ơn người
Cảm ơn anh, cảm ơn đời
Bình an cuộc sống đây nơi thiên đường
Xin cảm ơn chút tình thương
Đã dành cho kẻ ly hương không nhà
Rồi mai ta có đi xa
Ơn người suốt kiếp khó mà phôi phai
Ơn em tôi mãi cứ vay
Ơn đời chưa trả mà tay trắng rồi
Cảm ơn thơ viết mấy lời
Rồi mùa Thu tới tôi rời nơi đây
Xin cảm ơn những tháng ngày
Ấm no hạnh phúc sum vầy bên con
Ơn cha nghĩa mẹ chưa tròn
Ơn em, ơn chị vẫn còn bay thêm
Mong sao mai sẽ đáp đền
Suốt đời nhớ mãi chẳng quên ơn này !

Ôn Lan thành 99




Chiếc gối bạc tình

Mơ hồ cứ ngỡ là anh
Đêm nay hội ngộ duyên lành trúc mai
Nào ngờ giọt lệ đắng cay
Bỗng rơi theo những gót giầy viễn chinh
Ngập ngừng giọt lệ thuỷ tinh
Nhìn đôi gối lệch bạc tình vội quên
Giận mình sao quá cuồng điên
Trách thầm Nguyệt Lão xe duyên lộn người
Bước qua lối rẻ cuộc đời
Mù như khói thuốc đắng lời dối gian
Vì đâu tình bỗng sang ngang
Giòng sông tội lỗi thở than đêm này
Đêm nằm nghe lạnh vòng tay
Chặng đường sắp tới bỗng đầy phong ba
Bạc tình chiếc gối đêm qua
Ngậm ngùi lối rẻ đời ta ngậm ngùi !

Ôn Lan thành 02



Phù du

Sáng ra nhìn hoa nở
Thuỷ Tiên dáng yêu kiều
Hoa nhìn đời bở ngở
Rồi tàn trong hắt hiu!

Sáng ra chim lìa tổ
Bay khắp bốn phương trời
Ngoài kia mưa vẫn đổ
Phù du một kiếp người!

Sáng ra thăm biển cả
Nghe tiếng sóng ru buồn
Bên gành hoa trắng quá
Một loài hoa không hương!

Sáng ra thăm Biển Nhớ
Bâng khuâng nước xa nguồn
Sóng sô bờ cát lở
Nước trôi mặc sóng cuồn !

Sáng ra đi dạo phố
Gạp người phu quét đường
Lá niệm bài kinh khồ
Vì thiếu bóng người thương!

Sáng ra thôi trang điểm
Soi gương tỉnh mộng rồi
Bụi trần thôi đã nhiễm  
Rửa hoài bụi chửa trôi !

Venice Beach CA 98



Xin trả lại cho anh

Tôi không là gì nhưng tôi là tất cả
Anh không là gì chì là kẻ hái hoa
Dù sợ roi đòn nhưng một lần tôi đã...
dám vì Tình Yêu nên lạc bước   quên nhà !

Tôi không là gì nhưng tôi là tất cả
Anh không là gì chỉ là kẻ bất lương
Lường tình yêu, lường bạc tiền, lòng dối trá
Chẳng ngượng ngùng  khi nói tiếng yêu đương ! 

 Tôi không là gì nhưng tôi là tất cả
Anh không là gì chỉ là kẻ bán tôi
Món nợ oan khiên kiếp nào tôi phải trả
Đã bảy năm qua tôi sống kiếp tôi đòi !

Tôi không là gì nhưng tôi là tất cả
Anh không là gì chỉ một kẻ lưu manh
Bảy năm trôi qua ta như người xa lạ
Những chuyện  oán hờn  xin trả lại cho anh !

Tôi không là gì nhưng tôi là tất cả
Anh với tôi không chung hướng, chẳng chung đường
Thôi thế thì chia tay mỗi người đi mỗi ngả
Bận lòng làm chi khi mình chẳng yêu thương !  

Xin trả lại anh những gì trong quá khứ
   Trả muộn phiền , trả duyên nợ, trả khổ đau
Tôi sẽ không quên nhưng mà tôi tha thứ 
  Mãi mãi kiếp này  chẳng gặp  lại  kiếp  sau !!!..

Bell thành phố sương mù 2016





Cảm thông

Ta sống trong ngục tối
Mới thương kẻ tù đày
Ta sống trong lừa dối
Mới biết đời đắng  cay !

Ta sống trong gian khổ
Mới thương kẻ đoạn trường
Một lần tình bỗng lỡ
Mới biết thú đau thương !

Ta sống trong đói rách
Mới quý hạt cơm vàng
Ta với người xa cách
Mới biết đời lầm than !

Ta sống trong lồng hẹp
Mới thương kẻ đợi chờ
Sống trong vòng kềm kẹp
Mới quý đời tự do !

Ôn Lan thành 2001


Đời chỉ là mộng thôi
(viết cho con)

Nơi đâu cũng nắng cũng mưa
Bướm ong, ong bướm cợt đùa  nhởn nhơ
Vườn hồng nụ mới ươm mơ
Bỗng nhiên hoa rụng để thơ lỡ làng
 Vườn xuânm xuân ghé vội vàng
Mẫu đơn ngoảnh mặt bẻ bàng xuân đi
Năm  năm qua khóc biệt ly
Sóng bằng kỷ niệm thơ ghi chuyện buồn
Màn nung khép đã vãn tuồng
Mà sao nước mắt vẫn tuôn chẳng cầm
Nhớ con mẹ khóc âm thầm
Đau thương tiếc nhớ nghìn năm vẫn còn
Bài thơ mẹ viết cho con
Niềm thương nỗi nhơ viết mòn đời ta
hạnh phúc thôi đã bay xa
Thực hư, hư thực chỉ là mộng thôi !!!...

Atlantta 23-3-04


Chuyện nắng mưa

Nắng lang thang vào Hạ
Mưa ngập ngừng mưa bay
Món nợ tình chưa trả
Canh bạc đời trắng tay !

Nắng miên man nắng dọi
Mưa qua rừng mưa sa
Cuộc tình qua rất vội
Trăng thu bỗng nhạt nhoà !

Nắng bơ vơ nắng úa
Mưa bụi mờ mưa mau
Chợt phai mầu áo lụa
 Anh lưu lạc phương nào !

 Nắng hiu hiu nắng nhạt
Mưa nghẹn ngào mưa tan
Lá thu rơi lác đác
Vườn thu tắm trăng vàng !

Nắng chơ vơ nắng quái
Mưa lạnh lùng mưa sang
Người đi không trở lại
Tình thơ lắm bẻ bàng !

Nắng ưu tư nắng lụn
Mưa ngại ngùng mưa tuôn
Một vầng trăng sầu rụng
Để ý thơ đượm buồn !

 Nắng mơn man nắng trải
Mưa sụt sùi mưa rơi
Tình đi... đi mãi mãi
Còn đây chỉ ngậm ngùi !!!...

Atlanta 27-4-03





Biển nhớ về nguồn
(Gửi nhà thơ Hoa Văn)

Nằm nghe sóng vỗ lao xao
Nghe trăng thổn thức nghẹn ngào trăng tan
Nằm nghe tiếng quốc thở than
Lỡ làng đánh mất bạn vàng đêm qua
Sông quên ôm bóng trăng tà
Rừng thương khẻ gọi  thông già  lặng thinh
Trách chi mưa nắng vô tình
Buồn vui vốn chuyện chúng mình với nhau
Thuyền tình ghé chở trăng sao
Thiếu nên chẳng gặp trăng thao thức buồn  
Ừ thôi Biển Nhớ về nguồn
Để thơ lại tấu khúc trường tương tư
Cùng thơ là chuyến viễn du
Dạo chơi cùng vơi trăng thu trên ngàn
Mang theo trong túi hành trang
Bài thơ viết tặng đôi hàng gửi anh !

Atlanta 4-2-04


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét